Chương 22

Đầu hè, Đại học Giang Thành đã giành chức vô địch Giải bóng rổ Đại học Giang Thành, hạng nhì là Ngoại ngữ và hạng ba là Đại học Tài chính Kinh tế.

Ngày thi chung kết vẫn được tổ chức tại phòng thể dục của Trường Đại học Tài chính Kinh tế, ngày thi chung kết, rất nhiều sinh viên trường Giang Đại và trường Ngoại Ngữ, phía đông của phòng thể dục là khán đài của Giang Đại, phía Tây là khán đài của đại học Ngoại Ngữ.

Khán đài hai bên chật kín, một số sinh viên trường Đại học Tài chính Kinh tế đến xem náo nhiệt.

Dương Tịch Nguyệt ngồi ở khán đài phía Tây của Giang Đại.

Trận chung kết chắc chắn gay cấn hơn những trận trước, hai đội đều mạnh ngang nhau. Hai đội bám sát tỷ số, rượt đuổi nhau không ai chịu nhường ai, làm tăng thêm cảm giác căng thẳng cho trận đấu.

Cuối cùng, trận đấu kết thúc với ba điểm của Trần Hoài Dữ, cả trận đấu Giang Đại dành hai điểm, thắng đại học Ngoại Ngữ.

Tiếng còi vang lên, quả bóng được Trần Hoài Dữ ném lên cao. Các thành viên của đội bóng rổ Giang Đại tập trung lại, vây quanh, cổ vũ.

Dương Tịch Nguyệt ngồi trên khán đài cũng cười, vì bọn họ mà vui mừng.

Sau trận đấu đội bóng rổ, Giang Đại cùng nhau đi ăn, gọi Dương Tịch Nguyệt vẫn đang ngồi trên khán đài cổ vũ cho bọn họ.

Hôm nay Dương Tịch Nguyệt gặp được hai người cùng phòng ký túc xá khác của Trần Hoài Dữ, bọn họ tới xem trận chung kết, cũng tới cổ vũ.

Hà Xuyên vẫn nhiệt tình như trước, giới thiệu hai người còn lại với cô: “Hai người bọn họ là bạn cùng phòng của tụi mình. Người này là Châu Thạc, người này là Tề Văn Lộ.”

Châu Thạc là một vận động điển hình, tóc ngắn hơn Trần Hoài Dữ, da hơi ngâm, rất cao, nghe nói là người Đông Bắc, khi nói chuyện khẩu âm rất rõ ràng, là một người rất thú vị.

Tề Văn Lộ có chút nhút nhác và trầm tĩnh, không thích nói chuyện, nhưng khi nói, giọng điệu rất điềm tĩnh, dịu dàng, mặc áo sơ mi trắng, bên trong là áo ngắn tay màu trắng, rất thoải mái, giống như học trưởng dịu dàng thời học sinh.

Dương Tịch Nguyệt mỉm cười chào hỏi bọn họ: "Xin chào."

Châu Thạc lần đầu tiên gặp vị Mặt Trăng mà Hà Xuyên thường nhắc tới, khi nhìn cô ánh mắt đều sáng lên: “Thì ra cậu chính là bạn học cấp ba trong truyền thuyết.”

Dương Tịch Nguyệt cười, không nói gì, coi là ngầm thừa nhận.

Mấy người họ đến phố Đại học.

Vào buổi tối, trời tối, ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh khắp mọi nơi.

Khi bước vào lối vào của con phố trong phố đại học, trước mặt là các loại mùi thơm của món ăn quen đường, tràn ngập trong mũi.

Gió nóng thổi vào, lướt nhẹ qua trước mặt, để lại hơi ấm thoảng thoảng. Cơn gió nhẹ nhàng thổi vào tóc, mái tóc khẽ đung đưa.

Thời tiết tối nay rất tốt, nhiệt độ thích hợp, gió cũng rất dễ chịu.

Trong phố Đại học có rất nhiều người, sinh viên của các trường, các cặp đôi, một nhóm người từ bên cạnh đi qua. Thời gian này đúng lúc là đông người nhất, trên đường đều là người, trước của các quán ăn bên đường cũng đứng đầy người.

Thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua, Dương Tịch Nguyệt đi đường thường xuyên không nhìn xe, lúc trước cùng Trương Hán khi đi ra ngoài, Trương Hán luôn bảo cô đi phía trong, đề phòng cô lơ đãng khi đang đi, bị xe vẹt trúng.

Dương Tịch Nguyệt đi đến phía sau Trần Hoài Dữ, cùng cậu có một khoảng cách thích hợp, không quá xa cũng không quá gần.

"Bíp, bíp, bíp-"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi xe gay gắt.

Dương Tịch Nguyệt chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được cổ tay mình bị ai đó giằng lại, sau đó bản thân không tự chủ được bị ai đó kéo qua một bên. Lưng đυ.ng vào ai đó, ngực cứng rắn đập vào xương hồ điệp của cô.

Chiếc xe bên cạnh chạy ngang qua.

“Không nhìn đường à?”

Bên tai truyền đến giọng nói của cậu, hai người cách nhau rất gần, tay của cậu đang nắm tay cô, tay cô có chút lạnh, tay cậu ấm, cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cậu, ấm áp, giống như dòng nước ấm, xuyên qua làn da, sau đó lan ra cơ thể cô, thấm vào máu, thấm vào mỗi bộ phận trên toàn thân.

"Không chú ý đến."

"Sau này chú ý nhìn đường một chút."

Nói xong, cậu nhanh chóng buông cô ra, động tác không có chút do dự, rất dứt khoát, hoàn toàn không có ý chiếm tiện nghi của cô.

Một nhóm người đến quầy đồ nướng bọn họ thường ăn.

Người trong ký túc xá của Trần Hoài Dữ, lại thêm hai người trong đội bóng rổ, với Dương Tịch Nguyệt, mấy người bọn họ vừa đúng một bàn.

Ông chủ tìm một chỗ tương đối yên tĩnh trong góc, bàn rất to, đủ cho mấy người bọn họ ngồi.

Hà Xuyên gọi đồ ăn, cầm thực đơn lên, hỏi Dương Tịch Nguyệt: "Cái kia, em gái Mặt Trăng, cậu ăn cái gì?"

"Đều được, mình không kén chọn."

"Vậy được, vậy mình sẽ gọi món, mình nhớ lần trước tụi mình ăn cơm cậu cũng ăn cay đúng không?"

"Ừm."

“Được.” Hà Xuyên vẫy tay, gọi rất nhiều món và thịt xiên.

"Chúng ta uống gì đây? Có nước trái cây, cola, Sprite, sữa chua..." Hà Xuyên giống như đang giới thiệu thực đơn, đọc các loại đồ uống cho Dương Tịch Nguyệt nghe, để cô chọn.

"Sprite đi."

"Này, cậu cũng thích uống Sprite à, anh Trần cũng thích, không thấy cậu ấy uống nước."

"Ừm, mình cũng thích."

Quầy thịt nướng gần đó tràn ngập mùi vị thịt nướng, thịt nướng trên bàn vẫn đang bóc khói. Mọi người ngồi xung quanh bàn, ăn thịt nướng, uống rượu và đồ uống, có nói có cười, trong khói lửa mù mịt.

Vị trí trong góc ánh sáng không tốt, không sáng lắm, mà cậu vừa đúng ngồi ở vị trí tối nhất. Ánh đèn ở dừng lại cách nửa mét trước mặt cậu, ngăn cách ánh sáng và bóng tối, như người hai thế giới.

Cô ngồi cạnh cậu, ánh đèn lúc mờ lúc sáng, cô ngồi trong ánh đèn nữa sáng nữa tối, hơi quay đầu lại nhìn cậu.

Cậu hơi nghiêng đầu cùng người bên cạnh nói chuyện, hầu hết đều là chủ đề giữa nam sinh, các chủ đề đó cô dường như đều không tham gia vào, chỉ im lặng ngồi nghe, yên tĩnh nhìn cậu.

Nhìn cậu cười, nhìn cậu nói.

Vừa nói chuyện, Hà Xuyên móc túi của mình, hỏi Trần Hoài Dữ: “Anh Trần cậu có đem theo thuốc không.”

“Có mang.” Cậu duỗi tay lấy thuốc từ trong túi áo khoác ra.

Đây là lần đầu tiên Dương Tịch Nguyệt nhìn rõ dáng vẻ hộp thuốc của cậu.

Trong lúc ngẩn ngơ, như quay lại sân vận động năm đó, từ xa cô nhìn thấy cậu đang hút thuốc, khi đó không biết cậu hút là loại thuốc gì.

Sau vài năm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ hộp thuốc đó.

Trần Hoài Dữ từ trong túi móc ra một cái bật lửa đưa cho Hà Xuyên, Hà Xuyên cầm lấy, châm thuốc, sau đó đưa bật lửa đến trước Trần Hoài Dữ, muốn châm thuốc cho cậu.

Trần Hoài Dữ liếc nhìn, khẽ hừ một tiếng, hơi nghiêng người, đặt điếu thuốc lên, giữa ngón tay châm điếu thuốc.

Đóm lửa nhỏ được đưa đến bên miệng cậu, hít một hơi, nhả khói ra, sau đó làn khói nhanh chóng tán đi, tan biến trong ánh đèn nửa sáng nữa tối.

Cô nhìn thấy qua dáng vẻ cầm thuốc của cậu, ngửi được mùi thuốc trên người cậu, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc của cậu, vẫn là lần đầu tiên.

Nơi cậu ngồi rất tối, vì vậy điếu thuốc trên tay cậu, đốm lửa trên đầu thuốc lá chính là ánh sáng nhỏ lấp lánh bắt mắt nhất xung quanh cậu.

Như cảm nhận được ánh mắt cô nhìn cậu, cậu hơi quay đầu, nhìn lại cô.

Cô chính là lúc này nhìn thấy, khi cậu nhìn về phía cô, trong mắt hơi mỉm cười.

Cô thích cái gì ở cậu?

Thích tất cả ở cậu.

Đồng thời, cũng thích cậu nhìn về phía cô, ánh mắt, sự dịu dàng, sự xa cách, lễ phép, mang theo ý cười, nhưng trong mắt chỉ là không có mang theo bất kì một chút thích nào.

"Còn bao xa nữa mới có thể bước vào trái tim của em, còn bao lâu nữa mới có thể đến gần bên em"

"Khoảng cách xa gần trong gang tấc , nhưng lại không thể đến gần người ấy, cũng đang mong đợi được gặp lại em.”

(Bài: Ký ức Sao Thủy - Quách Đỉnh)

Thời khắc này bài hát trong chiếc loa ở quầy thịt nướng đang phát không phải là bài hát này, nếu thực sự là bài hát này vậy thì thật sự hợp với tình cảnh.

Có nam sinh trên bàn ăn, vì vậy một chút đều không tỏ ra im lặng hay ngại ngùng.

Dương Tịch Nuyệt không giỏi ăn nói, vì vậy vẫn luôn ngồi bên cạnh Trần Hoài Dữ, lặng lẽ ăn xiên nướng trước mặt mình, yên lặng nghe bọn ho nói chuyện. Cũng không cảm nhấy nhàm chán.

Nam sinh bọn họ chủ đề nói chuyện không cố định, nghĩ tới cái gì nói cái đó, một giây trước nói đến bóng rổ, một giây sao nói đến cô gái mình thích. Nói tới trong ký túc xá ai nói nhiều hơn, ai im lặng hơn.

“Khi tụi mình của mới nhập học, lần đầu tiên khi gặp nhau, mình đều không dám nói chuyện với anh Trần, vừa mới lên đại học vài ngày chưa bao giờ nhìn thấy anh Trần cười.”

"Tụi mình chính là nói, lần đầu tiên gặp người lạnh lùng như vậy."

"Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, cả ngày nói nhiều như vậy."

"Thôi đi, nói ít như cậu vậy."

"Anh Trần chúng ta bây giờ tốt hơn nhiều rồi, khi vừa khai giảng, có lẽ không quen, hoặc là tâm tình không tốt, đều không thích cùng bọn mình nói chuyện."

“Còn cả ngày không ở trường.”

"Đúng đúng đúng, mình nhớ, cuối tuần hoặc là kỳ nghỉ nhỏ, thường không gặp cậu ấy."

“Cả ngày đi lang thang một mình.”

“Bây giờ cùng với tụi mình quen thuộc thì tốt rồi.”

“Sau này phát hiện anh Trần đặc biệt rất dễ nói chuyện, bình thường bảo cậu ấy đem thẻ cơm đến, cậu ấy từ trước đến nay chưa bao giờ từ chối tụi mình.”

“Tháng trước, chi phí sinh hoạt của mình chưa đến cuối tháng đã hết rồi, vẫn là anh Trần giúp đỡ mình.”

Dương Tịch Nguyệt yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, những thứ này chỉ có tại lúc này cô mới nghe đến, việc liên quan đến Trần Hoài Dữ.

Nếu như cô không quen biết bạn cùng phòng và thành viên trong đội bóng rổ của cậu, nếu như hôm nay không cùng đi ăn cơm, cô căn bản không biết nên tìm cơ hội nào để hiểu rõ về cậu.

Trong bầu không khí của bọn họ, Dương Tịch Nguyệt cũng dần dần thoải mái hơn, hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, nghe bọn họ nói, nói đến chỗ thú vị, cũng cùng họ cười.

Cô không thể tham gia vào cuộc trò chuyện, cũng không nói chuyện, cậu dường như chú ý đến cô bên cạnh vẫn luôn im lặng, cũng hiểu rằng cô không thể tham gia vào chủ đề của nam sinh, nữ sinh bình thường không dễ dàng tham gia vào, nhưng mà, bản thân cô cũng không phải là người có sở trường trong trường hợp này.

“Chán không?” Dường như có ý, cậu quay đầu lại nhẹ giọng hỏi cô.

Âm thanh xung quanh rất ồn ào, đủ kiểu âm thanh nói cười, giọng của cậu rất nhỏ, hoàn toàn có thể chìm trong giọng nói của các nam sinh đang nói chuyện, nhưng mà cô lại nghe thấy.

Có vẻ như nghĩ đến cô ở trong hoàn cảnh như này sẽ không nghe rõ, vì vậy cậu hơi xoay người, hơi lại gần cô một chút, nhưng mà giữa hai người vẫn có một khoảng cách thích hợp, bất cứ người nào nhìn vào đây, nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện, đều hoàn toàn sẽ không nghi ngờ đến mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Cẩn thận có chừng mực.

Đây chính là Trần Hoài Dữ.

"Không có." Dương Tịch Nguyệt lắc đầu.

Đêm đó Trần Hoài Dữ uống hơi nhiều. Mặt có chút hơi đỏ, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ cậu uống nhiều như vậy.

Cậu thực ra không say lắm, đầu óc vẫn rõ ràng, ý thức vẫn rất rõ, chỉ là khi ngồi bên cạnh cô, cô ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, mùi thịt nướng, mùi thuốc lá.

Cô vô thức nhìn cậu, ánh mắt cô không cẩn thận chạm phải ánh mắt cậu, cô nhìn thấy ánh mắt cậu, không rõ ràng lắm, vì khi cậu nhìn vào mắt cô, vậy mà có chút dịu dàng khó mà nhận ra.

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy, cậu chắc là uống say rồi.

Cả nhóm sau khi ăn xong, chuẩn bị đi đến ngã tư bắt xe, bên quán thịt nướng này xe vào không được, chỉ có thể đi đến ngã tư.

Một nam sinh cùng Trần Hoài Dữ đi phía trước, hai người nói chuyện, cậu mặc dù có chút say, nhưng bước đi vẫn rất vững vàng, mỗi bước dều không có lắc lư.

Mấy người còn lại cùng cô đi phía sau một chút.

Gần đó người rất đông, liên tiếp có xe từ bên cạnh chạy qua, vì vậy mấy nam sinh đem cô đặt ở giữa, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như bảo vệ cô, giống như bao quanh cô.

Mặc dù cô ở giữa bọn họ, nhưng bọn họ vẫn đang nói chuyện, cô im lặng, nhìn Trần Hoài Dữ phía trước vài bước.

Khi đi chân không cẩn thận đạp lên bóng của cậu, dưới ánh trăng và ánh đèn, bóng của cậu bị kéo dài, lại kéo dài ra, nhìn chăm chú vào bóng lưng cậu có chút ngớ ra.

Lại là bóng lưng.

Đột nhiên nhớ ra những năm trước đó, cô cũng là nhìn bóng lưng cậu.

Đối với cô mà nói, lưng của cậu, cô quá quen thuộc rồi.

Cậu đang ở ngay trước mặt cô, nhưng cô lại cảm thấy, cô cách cậu rất xa.

Nhớ đến bức thư tình vẫn chưa kịp gửi đi, nghĩ đến câu thích đó vẫn chứ kịp nói ra.

Vô ý duỗi tay chạm vào đuôi tóc mình, tóc đã rất dài rồi.

Cậu nói cậu thích cô gái có mái tóc dài, cô bây giờ tóc đã rất dài, cô trở thành dáng vẻ cậu thích. Vậy cô bây giờ, có phải vẫn có cơ hội gửi bức thư đó, nói câu thích đó?

Ra khỏi phố Đại học, Trần Hoài Dữ và Hà Xuyên gọi xe đưa cô về trường, những người khác ở bên đường quét xe đạp công cộng đạp về.

Xe vừa tới, Hà Xuyên vội vã ngồi vào ghế phụ, ghế sau chừa lại cho Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ.

Trần Hoài Dữ nhìn Hà Xuyên, không nói gì, mở cửa sau ra, "Cậu vào trước đi."

"Được." Dương Tịch Nguyệt cũng không do dự, xe căn bản chỉ có mấy chỗ ngồi này.

Hai người rõ ràng đang ngồi trên cùng một chiếc xe, ánh sáng mờ, đồng thời ngồi ở ghế sau, khoảng cách giữa hai người không tính là xa, có lẽ là do cậu có chút say, cả người trông hoàn toàn không có vẻ lịch sự như trước đây, thay vào đó là tự nhiên, giống như coi nhau như những người bạn.

Ngoài cửa sổ xe thỉnh thoảng có ánh sáng đèn xe lóe qua, lướt qua mặt cậu, đan xen giữa sáng và tối.

Đột nhiên nhớ lại lúc cấp ba, trong lớp dùng tiết tự học tối xem phim, phim do các nam sinh chọn “Fast and Furious 3”, đèn trong lớp toàn bộ đều tắt, chỉ chừa lại ánh sáng của màn hình chiếu phim trên giảng đài.

Sáng tối thay đổi.

Lúc đó căn bản không có tâm ý xem phim, ánh mắt luôn đặt trên người cậu ở phía trước, mượn lúc không có ánh đèn, mượn ánh sáng mờ ảo của bộ phim, trộm nhìn cậu.

[Hình như mối quan hệ giữa mình và cậu càng gần thêm một bước.——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 15 tháng 5 năm 2019]