Trên đường Dương Tịch Nguyệt dẫn Trần Hoài Dữ và Hà Xuyên đi đến căng tin của trường, trên tay vẫn xách chiếc túi, bên trong đựng hai chai nước ngọt và chai nước lọc.
Mang theo từ khi bắt đầu xem trận đấu, vỗn dĩ là muốn đưa cho cậu, nhưng mà khi đó trong phòng bóng rổ, thấy Trần Hoài Dữ cầm chai nước của đồng đội bên cạnh, nên không đưa cho cậu.
Nguyên nhân cơ bản cũng không phải vì cậu có nước, có lẽ vẫn giống như trước đây, không dám.
Ba người họ sánh vai đi, rất dễ nhận ra thứ đồ trong tay cô.
Hà Xuyên vẫn luôn là người nhiệt tình: “Cậu——”, giống như đột nhiên quên mất tên của cô, dừng lại, nhớ ra vừa rồi bạn gái của Triệu Triết gọi cô là "Mặt Trăng", cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiêp hỏi: “Em gái Mặt Trăng, nước cậu cầm trên tay là mang tới cho tụi mình à?”
"A?" Dương Tịch Nguyệt lấy lại tinh thần nhìn cậu, như không ngờ đến cậu sẽ gọi cô như vậy.
“Mình quên mất tên cậu là gì, nên mới gọi theo bạn gái của Triệu Triết.” Hà Xuyên mỉm cười, cho rằng là cô tức giận, không thích người khác gọi cô như vậy.
“Có thể.” Dương Tịch Nguyệt không để ý mỉm cười: “Có thể gọi mình như vậy.”
Xưng hô như thế nào cô thực sự không để ý, chỉ là cậu gọi cô như vậy quá đột ngột, cô không kịp phản ứng lại.
Hà Xuyên nghe vậy, biết Dương Tịch Nguyệt không có tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tịch Nguyệt chú ý đến lời nói của Hạ Xuyên, không trả lời cậu, làm như bản thân không nghe thấy.
Ba người đi đến căng tin, Dương Tịch Nguyệt trước tiên tìm một chỗ thích hợp bảo hai người bọn họ ngồi xuống trước, bản thân cầm thẻ cơm đến cửa mua cơm.
Hà Xuyên vừa mới nói hai người bọn họ cái gì cũng ăn, vì vậy Dương Tịch Nguyệt cũng không có bận tâm, nghĩ nam sinh bọn họ ăn cơm nhiều, lại thêm vừa kết thúc trận đấu bóng rổ, vì vậy liền gọi thêm vài món nữa. Đều là những món ăn phổ biến trong căng tin, bình thường đến giờ cơm, xếp hàng phải đợi rất lâu, hiện giờ chưa đến giờ ăn, đúng lúc không cần xếp hàng.
Hà Xuyên và Trần Hoài Dữ hai người cũng không xem qua, giúp cô bưng đến bàn. Dương Tịch Nguyệt là con gái, không thể bảo cô gái nhà người ta một mình bưng những thứ này qua, huống chi hai người bọn họ không có thẻ của trường Tài Chính, ăn cơm cũng là con gái nhà người ta trẻ tiền.
Nhìn đồ ăn Dương Tịch Nguyệt mua, Hà Xuyên nhướng mày: “Đồ ăn cậu gọi đều cay cả.”
"Các cậu không thích sao?" Dương Tịch Nguyệt khẩn trương nhìn Trần Hoài Dữ, rõ ràng người đang nói là Hà Xuyên, nhưng mắt lại nhìn Trần Hoài Dữ.
"Không có, mình và anh Trần đều thích ăn cay, chỉ là không ngờ đến cậu cũng thích, trùng hợp thật."
Nghe vậy, Dương Tịch Nguyệt mới an tâm, mỉm cười: “Thật trùng hợp.”
Chiếc bàn không lớn, là một chiếc bàn vuông, Trần Hoài Dữ và Hà Xuyên ngồi ở một bên, hai người ngồi gần nhau, Dương Tịch Nguyệt ngồi một mình ở một bên, đối diện với Trần Hoài Dữ.
Hai người bọn họ vốn là muốn đi mua nước, Dương Tịch Nguyệt lấy nước trong túi ra đưa cho bọn họ: "Các cậu uống cái này đi.” bên tay cô có nước, nên không để cậu đi mua. Hơn nữa, những chai nước này, vốn dĩ là vì cậu mà mua.
Trong túi của Dương Tịch Nguyệt có một chai Sprite, một chai Coca và một chai nước khoáng.
Dương Tịch Nguyệt rất tự nhiên đưa hai chai nước ngọt đến trước mặt hai người bọn họ, trước mặt mình thì đặt chai nước khoáng.
Hà Xuyên đưa Sprite cho Trần Hoài Dữ: “ Anh Trần, đây là đồ uống cậu thích nhất.”
Hà Xuyên nhìn có vẻ rất vui, mở chai nước trước mặt uống một ngụm, “Mình nói chúng ta rất có duyên, đồ uống cậu mua đều là loại tụi mình thích.”
Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, không nói gì.
Dương Tịch Nguyệt là người ít nói, Trần Hoài Dữ cũng vậy, nhờ có Hà Xuyên nên bầu không khí cũng không đến mức ngột ngạt.
"Hai người các cậu là bạn cùng lớp cấp ba à?”
"Ừm."
Trần Hoài Dữ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tụi mình còn học chung một trường cấp hai.”
Dương Tịch Nguyệt vẫn đang cúi đầu ăn đồ ăn của mình, có vẻ rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Dữ, không ngờ cậu vẫn nhớ hai người bọn họ học cùng trường cấp hai.
Bắt gặp ánh mắt của Hà Xuyên đang nhìn mình, Dương Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý: "Trước đây tụi mình thực sự là học cùng trường cấp hai.”
“Vậy hai người các cậu há chẳng phải là biết nhau rất nhiều năm rồi sao?”
"Không có, tụi mình là khi học cấp ba mới quen biết nhau.” Câu này là Trần Hoài Dữ nói.
Dương Tịch Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu một tay cầm đồ uống trên bàn, ngón cái và ngón trỏ của tay trái đang cầm nắp chai, ba ngón còn lại cố định thân chai, hai ngón tay giữ nắp chai dùng lực vặn một cái, nắp chai liền mở ra.
Sau này Dương Tịch Nguyệt nghĩ, nếu như để bản thân trả lời câu hỏi này, mình sẽ trả lời như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là đáp án giống như cậu.
"Ừm, trước đây khi học cấp hai không quen biết.” Dương Tịch Nguyệt cầm đôi đũa trong tay, vô thức cọ sát mép đĩa, giọng nói có chút nhỏ, nhưng mà đủ để người bên cạnh nghe thấy.
Nếu như bình thường mà nói, Dương Tịch Nguyệt chỉ đơn phương quen biết Trần Hoài Dữ.
Hà Xuyên chủ đề gì cũng nói, trời nam đất bắc.
"Cậu không có bạn cùng cậu thi vào một trường à, hoặc là cùng một thành phố?”
Dương Tịch Nguyệt lắc đầu: "Không có."
"Không sao, cậu và anh Trần là bạn học, chúng ta lại có duyên như vậy, sau này chúng ta là bạn bè, có việc gì cứ trực tiếp tìm tụi mình giúp.”
"Được, cảm ơn cậu."
“Không cần khách sáo, khách sáo gì chứ, tụi mình đều là bạn bè.”
"Mấy ngày nữa tụi mình vẫn còn trận đấu, cũng ở trường của các cậu, hình như là giai đoạn thi đấu này đều tại trường các cậu, cậu có rảnh có thể đến xem, cổ vũ cho tụi mình."
Lúc này, Hà Xuyên dường như đã quên Dương Tịch Nguyệt là sinh viên Đại học Tài chính Kinh tế, mà trường của họ là đối thủ của Đại học Tài chính Kinh tế.
"Với tư cách là chủ nhà, toàn sân đều là sinh viên của trường các cậu, đều cổ vũ cho các cậu, bọn mình là bạn bè, lần sau xem thi đấu nhớ cổ vũ cho bọn mình."
"Được."
Thấy cái gì cô đều cũng nói được, lại càng không kiêng nể gì: “Khi tới xem thi đấu mang theo vài chai nước, tụi mình cũng muốn cảm nhận một chút cảm giác có người đưa nước.”
"Được."
Trần Hoài Dữ tựa hồ nghe không nổi nữa, khủy tay thúc vào bụng của Hà Xuyên: “Cậu vừa vừa thôi.”
Hà Xuyên không có bất cứ phòng bị nào bị Trần Hoài Dữ thúc một cái, ôm bụng, không nhìn Trần Hoài Dữ, mà nhìn về Dương Tịch Nguyệt đối diện: “Yêu cầu này của mình không quá đáng phải không, không có được voi đòi tiên mà?”
“Không có.”
Nhận được câu trả lời của Dương Tịch Nguyệt, Hà Xuyên giống như có chỗ dựa vững chắc, đắc ý nhìn Trần Hoài Dữ: “Người ta đồng ý rồi.”
“Không sao đâu, dù sao mình cũng thích xem thi đấu bóng rổ.”
"Mình còn cho rằng con gái các cậu tới xem thi đấu, chỉ là tới xem các nam sinh thôi, tới xem thi đấu vẫn là lần đầu tiên gặp.”
Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, không nói gì, hơi ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Dữ.
Vị trí họ đang ngồi có hơi gần cửa sổ, bên ngoài cửa sổ lúc này mặt trời rất to, chiếu xuống cửa sổ rực rỡ, tấm kính thủy tinh trong suốt. Ba người bọn họ ngồi đối diện nhau. Dương Tịch Nguyệt đối diện với Trần Hoài Dữ, bàn không lớn, vì vậy cô có thể nhìn rõ cậu.
Cậu không giống những nam sinh khác tóc hơi dài, thậm chí dài đến nỗi che cả lông mày. Cậu không phải dáng vẻ này, tóc cậu rất ngắn, hoàn toàn để lộ lông mày ra, ngồi đối diện với cậu khiến cô có thể nhìn rõ.
Cuối cùng cô cũng có đủ can đảm để nhìn thẳng vào cậu.
Cô nghe thấy trong căng tin đổi một bài hát khác——
"Có một người để yêu thật sự trân quý biết bao, không sao đâu, em không cần ban phát cho tôi cơ hội.”
Đó là "Lãng phí" của Lâm Hựu Gia.
Có lẽ là nhạc mở quá lớn, Hà Xuyên nghe vài câu, giống như là trêu chọc: “Căng tin của các cậu phát bài hát này mình không thích, còn không bằng phát bài hát của Châu Kiệt Luân mà anh Trần thích.”
Trước đây Dương Tịch Nguyệt không biết cậu thích Châu Kiệt Luân: “Cậu thích Châu Kiệt Luân à?”
"Ừm."
[Cậu ấy thích Châu Kiệt Luân, thật trùng hợp, mình cũng thích. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 21 tháng 4 năm 2019]