Chương 18

Trận thi đấu bóng rổ mà chúng tôi trò chuyện ngày hôm đó, cứ tưởng sẽ còn lâu mới đến, nhưng thời gian bất tri bất giác trôi qua, không ngờ đến trận thi đấu lại đến sớm như vậy.

Kể từ khi đến Giang Thành học đại học, Dương Tịch Nguyệt không còn hứng thú xem các trận đấu bóng rổ nữa, thỉnh thoảng xem video trận bóng rổ trên điện thoại di động. Hàng năm sẽ hơi chú ý một chút đến các giải đấu trong và ngoài nước. Có khi bị Lưu Mộng Kỳ gọi đi xem bóng rổ cùng nhau, xem tình hình trên sân thi đấu, sẽ không chú ý nói vài câu, không chuyên nghiệp. Xem thi đấu bóng rổ đều là vì cậu, nếu như không có cậu, cô vĩnh viễn không thể nào mà đi xem trận đấu.

Lưu Mộng Kỳ rất mong chờ, tìm quần áo cần mặt vào ngày hôm sau, chuẩn bị mặc bộ váy xinh đẹp cổ vũ cho bạn trai của mình. Sau đó còn kéo Dương Tịch Nguyệt đi siêu thi một chuyến, mua đồ uống cho bạn trai.

Lưu Mộng Kỳ vừa đi dạo các kệ hàng, vừa nói với người đằng sau: “Mặt Trăng, cậu nói xem con trai bọn họ khi chơi bóng sẽ uống cái gì?”

Cầm một lon Red Bull lên, quay sang Dương Tịch Nguyệt ra dấu: "Mình nên mua nước khoáng, hay là loại Red Bull có thể giải khác này?"

Dương Tịch Nguyệt cẩn thận suy nghĩ: "Khi thi đấu sẽ cung cấp nước."

Dù vậy, vẫn kiên quyết lấy nước và đồ uống trên kệ xuống cho vào xe đẩy hàng: "Vậy mình cũng mang theo, bạn trai của mình chỉ được phép uống nước của một mình mình."

"Bạn trai cậu thích uống gì thì mua cái đó vậy."

"Cậu ấy à, không kén chọn, cái gì cũng uống, mình uống gì thì cậu ấy uống cái đó." Khi nói về bạn trai của mình, trên mặt luôn mang theo nụ cười.

Đi theo sau Lưu mộng Kỳ, nhìn cô một cái lại một cái, đem đồ trên kệ hàng bỏ vào xe đẩy của mình.

Bất lực mỉm cười, ánh mắt vô tình liếc nhìn đồ uống trên kệ, dừng lại, thuận tay lấy một chai coca trên kệ hàng, một chai sprite, một chai nước khoáng.

Sau khi thanh toán, Lưu Mộng Kỳ nhìn thấy đồ Dương Tịch Nguyệt đang cầm trong tay: “Này Mặt Trăng, cậu mua những thứ này làm gì?”. Có vẻ như không hiểu: “Cậu không cần mua, mình mua rất nhiều rồi, ngày mai khi đi xem thi đấu, cậu uống những thứ mình mua là được rồi.”

"Không cần đâu." Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, nhìn những thứ đang cầm trong tay, khóe môi nhếch lên.

Trong lòng vẫn nhớ lần đó Trần Hoài Dữ nói với cô, cần đến trường bọn cô tham gia thi đấu, vì vậy ngày hôm đó cố ý đặc đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, bình thường khi không có tiết, cô đều thức dậy muộn, vì vậy lần này cô cần phải đặt báo thức, thức sớm một chút để chỉnh đốn.

Nhưng vẫn chưa đợi đến khi báo thức của bản thân kêu lên, đã nghe thấy tiếng báo thức của Lưu Mộng Kỳ trước, cô ấy còn tích cực hơn mình.

Khi bước vào sân vận động, bên trong đang phát một bài hát, bên ngoài cửa không nghe thấy rõ, bước vào mới nghe thấy.——

“Nhiều năm về trước bạn có một đôi mắt trong veo hồn nhiên, chạy băng băng giống như một tia chớp giữa cơn mưa ngày xuân.”

“Khi yêu một người thì không ngại cho đi cả một đời.”

(Bài hát: Bạn từng là thiếu niên)

Khi Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Trần Hoài Dữ, trong đầu đột nhiên xuất hiện ra lời bài hát này.

Cậu đang mặc đồng phục của đội bóng rổ Giang Đại, chân mang một đôi giày bóng rổ màu đỏ, tay đeo một cái bao cổ tay, Dương Tịch Nguyệt nhận ra, bao cổ tay trên tay cậu cùng với lần gặp nhau tại cửa tàu điện ngầm ở Giang Thành y chang nhau, bao cổ tay màu đen tuyền, bên trên in Logo màu trắng của một thương hiệu kinh điển nào đó.

Xung quanh cậu có nhiều người, vòng tay qua vai nhau, nói cười, sóng vai nhau bước về phía trước.

Dương Tịch Nguyệt đột nhiên nhớ lại, khi học cấp ba, bên cạnh cậu cũng luôn không thiếu bạn bè, lúc đó ngoài vài nam sinh trong lớp xã hội bọn họ, cậu cùng với vài nam sinh bên lớp tự nhiên cũng rất thân thiết, chắc là bạn và bạn cùng lớp của cậu trước khi phân ban. Rõ ràng nhìn cậu rất lạnh lùng, nhưng bạn bè lại rất nhiều.

Thiếu niên của cô không hề thay đổi, sau một thời gian dài vẫn như xưa, hấp dẫn lại thẳng thắn, luôn là màu sắc dễ thấy nhất trong thanh xuân của cô.

Sân thi đấu bóng rổ là trong phòng tập bóng rổ trong nhà của trường, Lưu Mộng Kỳ và Dương Tịch Nguyệt hai người ngồi ở vị trí hàng thứ hai của khán phòng.

Bạn trai của Lưu Mộng Kỳ là người trong đội bóng của trường, vì là bạn gái của cậu, đương nhiên được quyền ưu tiên nội bộ, có thể ngồi ở vị trí đầu tiên.

Hàng thứ nhất khán phòng không được phép ngồi, vì vậy hai người bọn họ ngồi ở hàng thứ hai. Vị trí rất tốt, tầm nhìn cũng rất tốt, có thể nhìn rõ tình hình trên sân thi đấu.

Khi cô nhìn thấy cậu, cậu cũng nhìn thấy cô.

Có lẽ là ở tại một thành phố xa lạ gặp lại bạn học cùng cấp 3, hoặc là ngày hôm ấy hay người sau khi lại gặp mặt nhau, việc cậu đề cập với cô về trận đấu bóng rổ, cậu chủ động đi về phía cô.

Kể từ khi Dương Tịch Nguyệt ngừng đeo kính, mắt nhìn mọi thứ đều vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không có như trước đây, từ xa nhìn dáng vẻ cậu, tầm nhìn bị mờ, từ khi cậu bắt đầu đi về phía cô, liền có thể nhìn thấy cậu rõ ràng.

Nếu như thời gian có thể chậm rãi trôi qua, lúc này Dương Tịch Nguyệt hi vọng thời gian sẽ chậm lại một chút, lại chậm một chút.

Bởi vì như vậy, cô có thể nhìn nhiều hơn một chút, nhìn dáng vẻ cậu đi về phía mình.

Ngay từ đầu, hai người bọn họ, không phải là con đường hai chiều, rất nhiều lần, đều là cô bước tới gần cậu, từ trước đến nay bất kỳ một lần đều không có, là cậu chủ động đi về phía cô.

"Dương Tịch Nguyệt."

Cậu bước đến trước mặt cô, gọi tên cô.

Trong sự bàng hoàng, cảnh tượng nà, lần trước khi xuất hiện, vẫn là trong giấc mơ của cô. Thiếu niên đánh xong trận bóng, ôm lấy bóng, mang theo ánh mặt trời đi về phía cô.

Lần này cậu gọi tên cô, không phải nghi ngờ, có phải là sự thật, đây là sự thật.

“Đến xem trận đấu à?”

"Ừm, cùng bạn ký túc xá đến xem thi đấu."

Cùng Trần Hoài Dữ đến, là bạn ký túc xá của cậu, kiêm thành viên đội bóng rổ.

Nam sinh bên cạnh cậu huých vào khủy tay cậu, ánh mắt nhìn Dương Tịch Nguyệt, tràn đầy sự bát quái với phấn khích: “Đây là ai vậy?”

“Bạn cùng phòng của mình, Hà Xuyên.”

"Bạn học cấp ba của mình, Dương Tịch Nguyệt."

Khi giới thiệu cô, dùng thân phận là bạn cấp ba.

Nhưng may mắn là, may mắn giữa hai người bọn họ vẫn tồn tại một chút quan hệ, quan hệ bạn học cấp ba cũng rất rất rất tốt rồi. Cô đã rất hài lòng rồi. Cô không dám cầu gì quá đáng hơn.

“Không nghe cậu nói qua vậy?” Hà Xuyên nhìn Trần Hoài Dữ vài cái, lập tức nhìn Dương Tịch Nguyệt: “Chào cậu, cậu là đến xem anh Trần thi đấu à?” Hà Xuyên trước nay nói chuyện đều nói thẳng.

Dương Tịch Nguyệt bị lời nói này của Hà Xuyên làm cho sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng, vô thức siết chặt tay lại, giải thích: “Mình cùng bạn cùng phòng đến xem thi đấu.”

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Hà Xuyên cười nói.

Trần Hoài Dữ vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn Hạ Xuyên cùng Dương Tịch Nguyệt tranh luận, quay đầu lại thấy các thành viên của đội bóng rổ cũng đã đến, vỗ vai Hà Xuyên, chỉ vào vị trí trên sân. "Tụi mình qua đó trước."

Câu này là nói với Dương Tịch Nguyệt.

"Ừm."

Đợi khi hai người đi, Lưu Mộng Kỳ bên cạnh Dương Tịch Nguyệt thực sự không chịu nổi nữa, nắm lấy tay Dương Tịch Nguyệt, ép Dương Tịch Nguyệt đối mặt với mình, như thẩm vấn tù nhân: “Nói, cậu với người đó là quan hệ gì.”

Biết rõ ý của Lưu Mộng Kỳ là gì, nhưng vẫn giả ngốc: “Người đó là ai?”

Mảy may không nhận ra Dương Tịch Nguyệt đang giả ngốc, ngón tay chỉ Trần Hoài Dữ mặc đồng phục bóng rổ trên sân: “Người vừa rồi cùng cậu nói chuyện, nói các cậu là bạn học cấp ba.”

Cúi đầu nhìn nước và đồ uống trong túi, mỉm cười: “Chính là bạn học cấp ba.”

Lưu Mộng Kỳ rõ ràng là không tin: “Lừa người, cậu có khi nào nói chuyện cùng với nam sinh đâu chứ.”

Dương Tịch Nguyệt người này từ khi mới quen cô, nhìn khá lạnh lùng, sau này sống chung lâu rồi, cảm giác nói chuyện rất tốt, chính là bên ngoài không dễ lại gần, sống chung một thời gian dài, mới biết cô là một người dịu dàng.

Vài nữ sinh trong ký túc xá, hoặc nhiều hoặc ít đều có bạn là con trai, hoặc là bạn trai, hoặc là tùy tiện cùng với nam sinh trong lớp nói chuyện. Chỉ có Dương Tịch Nguyệt, giống như sống trong thế giới của riêng mình, ai cũng không thể bước vào, quan hệ với vài người trong ký túc xá rất tốt, nhưng khi nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô, thì luôn từ chối, cự tuyệt, từ khi quen biết cô, vẫn chưa từng gặp qua cô cùng với nam sinh nào nói chuyện.

Đột nhiện gặp được nam sinh có thể cùng cô nói chuyện, Lưu Mộng Kỳ nhất định phải quát sát thật kỹ.

Trong phòng bóng rổ tràn ngập rất nhiều âm thanh, có âm thanh đập bóng trên mặt sàn, có âm thanh ma sát của giày bóng rổ với sàn, có tiếng còi của trọng tài, có âm thành gào thét sau khi bóng vào.

Đây là lần đầu tiên Dương Tịch Nguyệt ở Giang Thành gặp lại Trần Hoài Dữ, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đánh bóng.

Địa điểm thay đổi, từ sân bóng rổ ngoài trời trước đây của cấp ba biến thành phòng bóng rổ trong nhà hiện giờ. Đội viên bên cạnh cũng thay đổi, từ bạn học cấp ba trở thành bạn đại học. Áo bóng rổ trên người cũng thay đổi, trước đây là đông phục bóng rổ cố gắng giống nhau nhất có thể, bây giờ là đồng phục do trường thiết kế riêng.

Cô nhìn thấy nụ cười trên môi cậu khi đập tay với đồng đội sau khi ghi bàn thắng, nhìn thấy mồ hôi trên trán và lưng khi cậu ném bóng vào rổ.

Rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng duy nhất một thứ không thay đổi, đó là chàng trai vẫn chạy băng băng trên sân, vẫn thích bóng rổ như xưa.

Bạn trai của Lưu Mộng Kỳ tên là Triệu Triết là đội trưởng của đội bóng rổ trường, để thể hiện sự cổ vũ của mình đối với bạn trai, cô đặc biệt mua trên mạng vài chiếc lightstick, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng mà lightstick của cô vẫn có tác dụng.

Bởi vì Dương Tịch Nguyệt tới cùng cô, vì vậy cũng đem theo phần cho Dương Tịch Nguyệt.

Dưới sự yêu cầu mạnh liệt của Lưu Mộng Kỳ, Dương Tịch Nguyệt buộc phải cầm cây lightstick, cùng Lưu Mộng Kỳ hét cố lên.

Trong hội trường bóng rổ không có nhiều người, chỉ có khoảng một nửa số học sinh đang ngồi trong khán phòng. Tiếng hò hét trên sân không lớn lắm nhưng giọng nói của Lưu Mộng Kỳ chắc chắn là to nhất trên khán đài.

Lưu Mộng Kỳ có hét to thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Đội bóng rổ của trường Đại học Tài chính Kinh tế vẫn thua đội bóng rổ của trường Giang Đại ba điểm. Tuy nhiên, trận đấu giữa hai trường là trận đấu hay nhất và đây là trận đầu tiên đội bóng rổ Trường Đại học Tài chính Kinh tế vẫn còn cơ hội phục hòa.

Sau khi trận đấu kết thúc, Lưu Mộng Kỳ không vui chút nào, đội của bạn trai cô đã thua, không ai có thể vui mừng được. Ngay cả thái độ với Trần Hoài Dữ bọn họ cũng trở nên không tốt.

Cho đến khi nhìn thấy Triệu Triết và Hà Xuyên hai người bọn họ vòng tay qua vai nhau đi qua.

Nhìn dáng vẻ thân thiết như anh em của họ: “Hai người quen nhau à?” Lưu Mộng Kỳ chưa nghe qua bạn trai của mình quen biết với người trường bên cạnh.

“Anh với cậu ấy trước đây là bạn cùng trường cấp ba.” Triệu Triết duỗi tay đấm vào vai Hà Xuyên, cười giải thích với Lưu Mộng Kỳ.

"Sao đâu đâu cùng là bạn cùng trường?” Trong câu của Lưu Mộng Kỳ có hàm ý, Dương Tịch Nguyệt nghe thấy được, liền làm như không nghe thấy.

"Này Triệu Triết, mình nghe nói căng tin của trường bọn cậu ngon hơn so với căng tin của trường tụi mình, thế nào, dẫn tụi mình đi thử một chút?” Căng tin của trường Tài Chính từ trước đến nay có tiếng với bên ngoài, cậu đã muốn đến thử từ lâu.

Triệu Triết nhìn Hà Xuyên, lại nhìn bạn gái của mình, tựa hồ có chút khó xử. Dù sao trước đó đã hứa trước với bạn gái rồi, bây giờ nuốt lời có chút không tốt.

“Ngại quá, Triệu Triết đã hứa sau khi trận đấu kết thúc sẽ cùng tôi ăn cơm, vì vậy không thể đi cùng các cậu.” Lưu Mộng Kỳ mở miệng trước từ chối Hà Xuyên.

“Không sao, không sao.” Hà Xuyên cũng không để ý.

Lưu Mộng Kỳ nhìn Dương Tịch Nguyệt đang đứng bên cạnh: "Để Mặt Trăng cùng các cậu đi đi, mình với Triệu Triết đi ăn cơm, chỉ còn lại một mình Mặt Trăng.”

Lưu Mộng Kỳ vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều hướng về Dương Tịch Nguyệt.

Hà Xuyên nhìn Dương Hi Nguyệt với ánh mắt tò mò, ngay từ đầu đã bắt đầu tò mò, tò mò bạn cùng lớp cấp ba của Trần Hoài Dữ rốt cuộc là người thế nào. Ánh mắt của Triệu Triết là nghi ngờ, giống như là không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong mắt của Lưu Mộng Kỳ là hả hê, cô là cố ý. Trong mắt của Trần Hoài Dữ bình lặng, lạnh lùng nhìn Dương Tịch Nguyệt, đợi đáp án của cô.

Căn bản là việc thuận nước đẩy thuyền, Dương Tịch Nguyệt cũng không từ chối

"Được."

[Cậu ấy vẫn thích bóng rổ lắm. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 21 tháng 4 năm 2019]