Chương 17

Mùa xuân năm 2019.

Năm đó thời tiết ấm lên rất nhanh, có điều là đầu mùa xuân, những cây héo bắt đầu đâm chồi, cành lá phát triển xanh tươi, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Dương Tịch Nguyệt đi đến một cửa hàng quần áo gần trường để trả hàng. Trước đây mua một chiếc áo khoác, sau khi xách về trường, phát hiện áo bị lỗi, Dương Tịch Nguyệt vào Wechat, sau khi liên hệ với nhân viên cửa tiệm, đã đi đến cửa hàng trả hàng vào thứ năm.

Đối diện trường Đại học Tài chính Kinh tế là trạm tàu điện ngầm, giao thông rất thuận tiện.

Ngày hôm đó Dương Tịch Nguyệt mặc một chiếc hoodies trắng và quần jean xanh nhạt, một bộ rất đơn giản. Đeo một chiết túi đeo chéo, nắng có chút gay gắt, Dương Tịch Nguyệt không thích cầm theo dù, nên đội một cái mũ lưỡi trai để che nắng.

Mắt của cô có chút sợ ánh sáng, hầu hết khi mặt trời chói chang, đều cần phải đội mũ.

Dương Tịch Nguyệt quen cúi thấp đầu. Trên thang cuốn của tàu điện ngầm, Dương Tịch Nguyệt đi xuống, hơi cuối đầu xem điện thoại, xem trong group chat của ký túc xá bọn họ đang nói chuyện.

Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Âm thanh đó có chút nhỏ, có chút không chắc chắn.

Nhưng dù vậy, Dương Tịch Nguyệt cũng có thể nghe rõ, cũng phân biệt ra chủ nhân của giọng nói này là ai.

Giọng nói này cô hiện tại quá quen thuộc. Căn bản hoàn toàn không cần suy nghĩ, thậm chí là hoàn toàn không cần phản ứng, chỉ cần nghe thấy giọng nói này, có thể phân biệt ra chủ nhân của giọng nói, cần phản ứng lại là nhịp tim đã ngừng lại trong chốc lát của Dương Tịch Nguyệt.

Cô chỉ cần hồi phục lại phản ứng kinh ngạc và rụt rè này.

Dương Tịch Nguyệt từ từ ngẩng đầu, đôi mắt giấu dưới vành mũ hơi nhướng lên, nhìn về phía trước, có một người đang đứng trên thang cuốn đi lên bên cạnh cô.

Cách ăn mặc quen thuộc vẫn giống trong ấn tượng: Bộ đồ thể thao, bao cổ tay màu đen đeo trên tay.

Hai người bọn họ thuận theo động tác của thang máy, hai người càng ngày càng gần hơn, càng ngày càng gần.

Dương Tịch Nguyệt nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của cậu.

Cậu có vẻ trắng hơn một chút so với khi học cấp 3, hình nhìn có chút gầy, tóc ngắn hơn, nhưng dáng vẻ vẫn là không thay đổi gì lớn, trong ấn tượng vẫn là dáng vẻ cô thích.

Có vẻ như đã rất lâu rồi kể từ lần cuối gặp cậu, nhớ rõ lần cuối cùng gặp cậu là sau kỳ thi tốt nghiệp, trở lại trường sau khi có thành tích, có thể là hồi ức lúc đó thực sự là quá rõ ràng, đối với hồi ức về cậu thực sự là quá sâu sắc, vì vậy giống như là mới vừa gặp cậu ngày hôm qua.

Là cậu gọi tên cô đầu tiên.

Ký ức dường như quay trở lại năm đó, trên xe buýt, cậu cũng như vậy, nhận ra cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, cúi đầu. Cũng là cậu gọi tên cô đầu tiên.

Cậu vẫn là cậu trong ký ức của cô, cậu vẫn không thay đổi, vẫn luôn là người cô thích.

Hai người dường như ngầm hiểu nhau, dừng lại không tiếp tục đi về phía trước.

Giống như những người bạn cũ đã lâu không gặp, hai người đứng đối mặt nhau, không ai nói gì về việc tìm một nơi thích hợp. Có thể không bao giờ nghĩ rằng sau này sẽ lại gặp mặt, hoặc có thể là nguyên nhân khác. Ngay cửa trạm tàu điện ngầm sau buổi trưa mùa xuân, hai người đứng đối mặt nhau.

Dường như khoảng cách giữa hai người là khoảng một mét.

Giống như cuộc hội ngộ giữa người bạn cũ.

Là Dương Tịch Nguyệt mở miệng trước: "Đã lâu không gặp."

"Ừ, quả thật đã là rất lâu rồi không gặp."

Trần Hoài Dữ ánh mắt nhìn người rất lạnh lùng, giống như là không có gì hứng thú: “Mình còn cho rằng mình nhận lầm người.” Cậu nói, như đang cười, lại như nhẹ nhàng từ trong lòng ngực thở ra một hơi.

"Cậu thay đổi cũng khá nhiều."

Dương Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, tựa hồ muốn nghe cậu nói về sự thay đổi của mình.

"Tóc dài rồi, trở nên đẹp hơn."

Cậu nói rất đơn giản, trong tai Dương Tịch Nguyệt nghe thấy, thậm chí có chút qua loa. Giống như bạn học cũ khen ngợi khách khí sau khi gặp nhau. Nhưng mà vừa vặn những gì mà Trần Hoài Dữ nói, chính là thay đổi của Dương Tịch Nguyệt.

Sau khi vào đại học, tóc cô dài hơn, vẫn luôn không cắt tóc, nhuộm nâu, uốn nhẹ phần đuôi, phẫu thuật cận thị và tháo kính. Học cách trang điểm, toàn thân biến thành một người khác, so với khi học cấp ba càng trở trên đẹp hơn.

Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, không nói gì, như ngầm thừa nhận, đồng thời cũng đồng ý cách nói của cậu.

Trần Hoài Dữ nhìn Dương Tịch Nguyệt đang đứng trước mặt mình, như hồi tưởng về bạn cũ: “ Lúc đầu không biết cậu cũng thì vào Giang Thành.”

Cô mỉm cười, hơi siết chặt tay đang cầm túi mua hàng, như là không để ý mà trả lời: “Ừm.”

Cậu hỏi: “Cậu học trường nào?”

Cô trả lời: "Tài chính."

"Gần như vậy?" Tựa hồ không ngờ tới, có chút kinh ngạc, cười nói: "Mình ở ngay bên cạnh."

Đại học Tài Chính và Giang Đại rất gần nhau, giữa hai trườngcó một cửa trạm tàu điện ngầm, tại trạm tàu điện ngầm ra vào đều là sinh viên của Đại học tài chính và Giang Đại, như vậy có thể nghĩ, có thể gặp nhau, cũng là việc hợp tình hợp lý.

Hai người đơn giản nói vài câu ròi lại tách ra.

Dương Tịch Nguyệt bước vào trạm tàu điện ngầm, Trần Hoài Dữ bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm.

Hai người hoàn toàn là có mục đích khác nhau, không cùng một đường, không cùng điểm kết thúc. Giống như là hoàn toàn không có khả năng vì đối phương mà dừng lại, hai người vĩnh viễn đều không thể giao nhau.

Ngày hôm nay gặp cậu, không chỉ đơn thuần là kinh ngạc, mà còn là vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc bản thân hôm đó đã trang điểm nhẹ, khiến bản thân không quá đơn giản, ít nhất ngày hôm đó là hai người gặp nhau sau một thời gian dài, để lại ấn tượng khá tốt với cậu.

Dương Tịch Nguyệt sau khi trả áo xong nhanh chóng trở về trường. Vừa vào ký túc xá, đã phải đối mặt với câu hỏi của Đại Chân. “Trả xong rồi.”

"Ừm."

"Có thể trả lại được là tốt, mình sợ cửa hàng đó không cho cậu trả hàng.”

"Sẽ không đâu." Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, người quản lý cửa hàng rất tốt bụng, sau khi nói rõ tình hình rất nhanh liền hoàn tiền lại, nhưng mà hóa ra nguyên nhân của vấn đề này nằm ở chủ cửa hàng, Dương Tịch Nguyệt chỉ là khi mua quần áo không xem kỹ khuyết điểm trên áo.

Lưu Mộng Kỳ đang trang điểm quay đầu nhìn Dương Tịch Nguyệt: "Này Mặt Trăng, trường chúng ta qua mấy ngày có thi đấu bóng rổ, trường bên cạnh cũng tới."

Nắm được từ mấu chốt, cô ngước mắt nhìn Lưu Mộng Kỳ, lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Bên cạnh?"

"Đúng vậy, Giang Đại."

Đại Chân nói thêm: “Không chỉ Giang Đại, hình như trương Sư Phạm cũng tới. Phòng bóng rổ của trường chúng ta lớn hơn so với các trường khác, cơ sở vật chất đầy đủ, thích hợp dùng để thi đấu.”

Lưu Mộng Kỳ kéo ghế đến ngồi trước mặt Dương Tịch Nguyệt: “Bạn trai của mình không phải là thành viên trong đội bóng rổ sao, cậu ấy bảo mình đến xem cậu ấy thi đấu, Mặt Trăng, cậu cùng mình đi đi, Chân Chân và San San hai người bọn họ đều không thích xem thi đấu bóng rổ, cậu không phải là khá thích bóng rổ sao.”

"Được."

-

Dương Tịch Nguyệt không ngờ Trần Hoài Dữ sẽ liên lạc với cô.

Bởi vì cô dường như không có thứ gì để liên hệ với Trần Hoài Dữ, bạn cùng lớp cấp ba? bạn bình thường? Giữa hai người bọn họ hoàn toàn không có bất cứ mối liên hệ hay quan hệ nào.

Hôm đó đột nhiên nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ.

Trần: [Dương Tịch Nguyệt?]

Dương: [Là mình.]

Trần: [Xin lỗi, vì mình không viết tên gợi nhớ cho cậu, nên không biết đây có phải là cậu hay không.]

Dương: [Không sao đâu.]

Trần: [Đội bóng rổ của trường tụi mình qua mấy ngày nữa sẽ đến trường các cậu tham gia thi đấu.]

Trần: [Mình nhớ cậu rất thích bóng rổ.]

Dương: [Ừm, mình biết.]

Sau đó cậu không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Thực ra cô muốn hỏi, hỏi cậu có tới không, chắc là sẽ tới tham gia chứ? Suy cho cùng cậu thích bóng rổ như vậy. Nhưng cô lại không hỏi, luôn cảm thấy đây là việc của cậu, không liên quan gì đến cô.

Dương Tịch Nguyệt ngẩn ngơ một lúc, ký ức trở lại, đột nhiên nhớ ra đoạn thời gian lúc Tết, buổi tối hôm đó cô nhận được tin nhắn của cậu gửi tới, lúc đó cô có nghĩ rằng là cậu gửi hàng loạt, nhưng mà vẫn tự lừa mình dối người, lừa bản thân đây là cậu gửi cho cô, không phải là tin gửi hàng loạt.

Nhưng hôm nay cậu nói cậu không để lại tên gợi nhớ cho cô, vậy thì cô càng biết, cậu tối hôm đó tin nhắn gửi cho cô, là chúc mừng năm mới hàng loạt, không phải đặt biệt gửi riêng cho mình.

Thực ra trong lòng sớm đã có thể đoán trước được tình huống này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn bã.

Đột nhiên nhớ ra lúc đó đã thêm WeChat của cậu như thế nào?

Ký ức dường như quay trở lại mùa hè năm ấy. Lúc đó trong phòng học ồn ào. Bàng Hàn Văn không biết tại sao, đột nhiên nhắc đến việc WeChat này. Nói rằng vẫn chưa thêm Wechat của Trần Hoài Dữ.

Khi đó trường Thất Trung không được phép mang điện thoại di động vào trường, nhưng đa số học sinh đều lén mang theo điện thoại, có người mang theo, có người để ở ký túc xá, buổi tối về lén lút xem.

Điện thoại di động của Trần Hoài Dữ ở ký túc xá nên thuận miệng cho số điện thoại di động của mình. Trực tiếp tìm số điện thoại của cậu có thể thêm Wechat của cậu.

Tốc độ nói của Trần Hoài Dữ rất nhanh, Bàng Hàn Văn căn bản không cách nào theo kịp tốc độ nói của Trần Hoài Dữ, nói một lần Bàng Hàn Văn không thể nhớ. Chỉ có thể bảo Trần Hoài Dữ viết số điện thoại lên tập, Bàng Hàn Văn lại thêm vào.

Dương Tịch Nguyệt từ đầu vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, đương nhiên cũng nghe thấy Trần Hoài Dữ nói rất nhanh dãy số điện thoại.

Bàng Hàn Văn không nghe rõ, nhưng Dương Tịch Nguyệt lại nghe rất rõ.

Tốc độ cậu nói rất nhanh, nhưng Dương Tịch Nguyệt lại nhớ được, thậm chí có thể ghi nhớ chính xác số điện thoại di động của Trần Hoài Dữ.

Rõ ràng cô cũng là một người ghi nhớ rất kém, rõ ràng cậu nói nhanh như vậy, nhưng cô chính là nhớ được số điện thoại của Trần Hoài Dữ.

Buổi tối hôm đó sau khi về ký túc xá, Dương Tịch Nguyệt dựa vào trí nhớ của mình tìm được Wechat của cậu, nhập dãy số điện thoại đó, khi bấm ok, lập tức hiện ra một tài khoản Wechat, cô chỉ xem một cái, chắc chắn đó là cậu, bởi vì hình đại diện Wechat của cậu và tên vẫn giống với QQ.

Hôm đó cô thêm Wechat của cậu, nhưng mà lại không ghi chú tên của bản thân. Ban đầu cho rằng người không có ghi chú cậu chắc là sẽ không chấp nhận, nhưng không ngờ rằng cậu lại có thể chấp nhận.

Vì vậy bây giờ cậu không biết tài khoản Wechat đó là của cô, điều này cũng dễ hiểu thôi.

Cô tại một thành phố mới, tại mùa xuân mà cậu thích, gặp được cậu.

[Mình đã gặp được cậu ở Giang Thành. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, 2019.04.07]