Hứa Minh Uyên hoàn toàn không tin đám paparazzi kia đáng tin cậy, cái nghề nghiệp mà vừa mở miệng là có thể bịa ra một câu chuyện ly kỳ cẩu huyết thì ai mà tin được cơ chứ.
"Leng keng!" Một paparazzi gửi phản hồi đến màn hình điện thoại, nói rằng có thông tin liên quan đến tin đồn này, há mồm liền đòi 50 vạn (~1 tỷ 752 triệu VNĐ).
"Điên rồi..." Hứa Minh Uyên còn chưa kịp nói hết câu thì Hầu Niết Sinh đã không chút do dự mà chuyển tiền.
Hứa Minh Uyên: "!!"
Cậu trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Hầu Niết Sinh, như thể bị dọa đến choáng váng, nửa ngày không nói nên lời.
Cuối cùng, cậu ngây ngốc hỏi: "Anh... ngại chính mình có quá nhiều tiền à?"
Hầu Niết Sinh hỏi lại: "Cậu cảm thấy đắt sao?"
"Đương nhiên!" Hứa Minh Uyên nói, "Người bình thường nào lại tiêu 50 vạn để mua một tin đồn không biết thật giả cơ chứ!"
"Cái gọi là tin đồn vốn dĩ không cần phải là sự thật một trăm phần trăm. Chỉ cần có một cốt chuyện đại khái, mọi người sẽ tự bắt đầu thêu dệt, rồi tự bổ sung những phần còn thiếu. Ở làng quê, chỉ cần một nhóm người ngồi lê đôi mách cũng đủ bức điên một người, huống chi là hàng ngàn, hàng vạn người." Hầu Niết Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Đối với một nhân vật công chúng, những tin đồn nửa thật nửa giả chính là vũ khí chí mạng. Chúng đủ để kéo người đó từ thần đàn xuống bùn lầy, nghiền nát cuộc đời họ, hủy hoại người đó đến mức không có cơ hội gượng dậy."
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa. Paparazzi đã nhận tiền và gửi thông tin tới. Hầu Niết Sinh mở ra, quét mắt nhanh qua nội dung, rồi mới ngẩng đầu nhìn Hứa Minh Uyên: "50 vạn là cái giá để mua một người từ đỉnh cao rơi xuống vũng bùn, cũng tương đương với việc mua mạng sống của người đó."
Có lẽ là ảo giác của Hứa Minh Uyên, ngữ khí của Hầu Niết Sinh vẫn ung dung, ngả ngớn, thậm chí trong ánh mắt cũng là thái độ thờ ơ. Nhưng lời nói của anh lại mang theo cảm giác quỷ dị, có một loại lạnh nhạt không hợp với luân thường đạo lý. Anh nhẹ nhàng hỏi lại: "Bây giờ cậu còn thấy 50 vạn là đắt không?"
Hứa Minh Uyên vẫn luôn cho rằng chính mình là một kẻ khác loại. Ban ngày, cậu dựa vào các quy tắc xã hội để ước thúc bản thân, các quy tắc đó nói cho cậu là cần phải bảo vệ và tôn trọng người khác. Còn ban đêm, cậu khống chế cảm xúc của mình, nghe lời người ta khuyên răn rằng không nên gây thương tổn, không nên hại người, và ngay cả với động vật nhỏ cũng phải đối xử tử tế.
Nhìn bề ngoài, cậu dường như tuân thủ các quy tắc, không gây hỗn loạn, thậm chí đôi lúc còn chủ động cứu người. Nhưng sâu thẳm bên trong, đó không phải là điều cậu tự nguyện. Với cậu, khái niệm về sinh mạng còn nhẹ hơn cả lông hồng. Dù có người sống sờ sờ bị lấy đi mạng sống ngay trước mắt, cậu cũng sẽ không cảm thấy chút xúc động nào.
Hiện tại, Hứa Minh Uyên cảm thấy như mình đã tìm được một người đồng điệu, có thể Hầu Niết Sinh thậm chí còn ngụy trang giỏi hơn cậu. Người này tỏ ra thoải mái, tùy hứng, dễ gây thiện cảm và thu hút người khác, nhưng thực chất lại lạnh nhạt đến mức không bận tâm đến cả mạng sống.
Tựa hồ cậu đã trói buộc một người rất không đơn giản bên cạnh, Hứa Minh Uyên nghĩ.
Nhưng rồi cậu lại tự trấn an, dù sao trong Cục Quản lý có rất nhiều dị năng giả, bọn họ đều có một vài căn bệnh nhỏ kỳ lạ của riêng mình. Hầu Niết Sinh cũng là một dị năng giả, có vài bệnh nhỏ cũng là điều bình thường.
Cậu chỉ ngạc nhiên trong giây lát liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Có lẽ Hầu Niết Sinh cũng mắc căn bệnh tương tự như cậu, nhưng ở mức nặng hơn. Hứa Minh Uyên đùa: "Không đắt. Hy vọng sẽ không có một ngày nào đó có kẻ dùng 100 vạn để mua anh rớt từ trên bầu trời xuống."
Lời này là đang chuyển chủ để, Hầu Niết Sinh cũng không so đo nhiều lắm, anh cười đáp: "Tôi là người luôn giữ mình trong sạch, không có tai tiếng nên họ sẽ chẳng thể bới móc được gì đâu."
Sau khi nói xong, Hầu Niết Sinh như nhớ ra điều gì, liếc nhìn Hứa Minh Uyên với ánh mắt đầy ẩn ý: "Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải giữ cái điện thoại của mình cho cẩn thận."
"Điện thoại của tôi..." Hứa Minh Uyên nói nửa câu mới hiểu ra Hầu Niết Sinh đang nhắc đến điều gì, cười nhạo một tiếng rồi uy hϊếp: "Anh tốt nhất đừng có chọc giận tôi, kẻo tôi bị 50 vạn hấp dẫn rồi bán ảnh của anh cho người đối diện."
Nói xong, cậu duỗi lưng vài cái rồi xoay người nhìn về phía ngọn núi. Trực giác mách bảo cậu rằng Nhậm Hữu Dân có thể đã chịu kí©h thí©ɧ nên nhớ đến gì đó, chờ cậu rời khỏi ông ấy liền lần nữa lên núi.
Ban đêm trên núi rất nguy hiểm, khe rãnh, đá vụn, vách núi... và còn vô số bóng tối ẩn nấp dưới những tán cây rậm rạp, nơi vốn là "sân nhà" của Tiết Đình.
Nhưng Nhậm Hữu Dân không thể không cứu. Ông ấy có mối liên kết quá sâu với những đứa trẻ, đặc biệt là Tiết Mặc và Tiết Đình. Sự tồn tại của ông ấy chắc chắn là chìa khóa quan trọng trong ván cờ này.
Hứa Minh Uyên lại nhìn về phía Hầu Niết Sinh, ánh mắt dừng lại trên viên hắc diệu thạch ở cổ của anh. Cởi bỏ là điều không có khả năng, một món đồ chơi đẹp như vậy sao có thể dễ dàng buông ra được.
"Anh gửi cho tôi một tin đồn giá 50 vạn kia đi, sau đó quay về nhà nghỉ theo dõi đoàn phim và Tiết Văn giúp tôi." Hứa Minh Uyên nói.
Hầu Niết Sinh không lập tức đáp ứng, hỏi: "Cậu định làm gì?"
"Lên núi tìm người." Hứa Minh Uyên trả lời rồi xoay người đi về hướng núi, hoàn toàn không để Hầu Niết Sinh có cơ hội nói thêm điều gì.
Hầu Niết Sinh cũng không do dự, như thể không hề bận tâm đến việc Hứa Minh Uyên đi về phía nguy hiểm. Anh quay đầu đi theo hướng ngược lại.
Lúc này, đoàn phim đã kết thúc cảnh quay cuối cùng trong ngày. Chẳng biết vì lý do gì, đạo diễn Phùng hôm nay lại cho quay những cảnh của diễn viên ít suất diễn, không ít diễn viên chính chưa có suất diễn, kể cả Giang Nguyên – người đóng vai bảo mẫu đẩy xe lăn cho nhân vật của Hầu Niết Sinh.
Trong lúc nằm trên giường lướt điện thoại, Giang Nguyên cuối cùng không thể chịu nổi cơn đói và quyết định ra ngoài ăn chút gì đó.
Trước khi đi, cậu ta còn cẩn thận lên tầng ba để gọi Hầu Niết Sinh. Khi biết rằng Hầu Niết Sinh đang ở cùng Hứa Minh Uyên, Giang Nguyên cảm thấy vô cùng hối tiếc, hối hận như thể bầu trời sụp đổ trước mắt.
Dựa vào cái gì cơ chứ! Giang Nguyên không cam tâm mà nghĩ. Đó chính là ảnh đế, người đã nổi tiếng suốt mười mấy năm. Nếu có cơ hội gắn kết với Hầu Niết Sinh thì chẳng khác nào có quan hệ với nửa giới giải trí. Nếu cậu ta có thể tạo ra chút scandal liên quan đến ảnh đế, chắc chắn cậu ta sẽ nổi tiếng nhanh hơn nữa.
Uông Vũ Hàng rất tốt, nhưng so với Hầu Niết Sinh, dù là về diện mạo hay địa vị, người sau đều vượt trội hơn.
Dù Giang Nguyên đã nhanh chóng xác nhận quan hệ với Uông Vũ Hàng, nhưng có một số thứ càng nhiều càng tốt. Đứng trước cửa phòng Hầu Niết Sinh, Giang Nguyên gõ cửa nhẹ lên cánh cửa và cất giọng ngọt ngào: "Ảnh đế Hầu, anh có ở trong đó không?"
Sau khi nói, cậu ta chỉnh lại quần áo, tạo dáng thật đẹp, điều chỉnh nụ cười nơi khóe miệng vừa phải, cố gắng thể hiện vẻ đáng yêu và quyến rũ nhất của mình.
Nhưng sau khi chờ đến mức khóe miệng mỏi nhừ cũng không có ai ra mở cửa, Giang Nguyên rốt cuộc xác nhận không có ai ở trong phòng.
Cậu ta thất vọng xuống tầng một mình rồi ra ngoài tìm gì đó để ăn. Đi được một nửa đường, cậu ta bất ngờ phát hiện tiệm ăn bên đường lại đang cháy.
Giang Nguyên: "??"
Sao lại cháy thế này? Cháy rồi thì ăn gì được đây?
Sau ba giây sững sờ, Giang Nguyên định quay lại, nhưng bỗng nhìn thấy Hứa Minh Uyên đứng không xa phía trước. Cậu ta không quan tâm tại sao Hứa Minh Uyên xuất hiện ở đó hay tại sao mình không chú ý thấy từ trước. Thứ duy nhất cậu ta nhìn thấy là vết bầm tím xanh mờ mờ trên cổ Hứa Minh Uyên, trông như vừa bị đùa giỡn, rất nổi bật dưới ánh đèn mờ tối, càng làm cho gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Hứa Minh Uyên trở nên tương phản kỳ lạ. Tất cả điều này khiến lòng tò mò của Giang Nguyên nổi lên mạnh mẽ.
Có kịch hay!
Giang Nguyên lập tức núp vào một góc, lặng yên thò đầu ra nhìn. Khi thấy Hứa Minh Uyên không để ý đến mình, cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, phóng to màn hình và chụp một bức ảnh nửa người của Hứa Minh Uyên.
Giang Nguyên bắt đầu lén lút theo dõi phía sau Hứa Minh Uyên. May mắn là con đường vắng người, dù cách khá xa, cậu ta vẫn giữ được khoảng cách an toàn. Màn hình điện thoại của cậu ta luôn khóa chặt vào hình bóng của Hứa Minh Uyên, đặc biệt là vùng cổ.
Là ai? Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?
Giang Nguyên âm u cười rộ lên. Quan tâm đó là ai làm gì? Chỉ cần tung lên mạng, Hứa Minh Uyên chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.
"Ai bảo mày không thích tao, còn dám đối đầu với tao." Cậu ta cười mỉa mai, như thể chiến thắng đã nằm trong tầm tay.
Màn hình điện thoại vẫn khóa chặt vào Hứa Minh Uyên, nhưng rồi đột nhiên, một hình bóng khác xuất hiện trên màn hình khiến Giang Nguyên suýt làm rơi điện thoại.
Đó là Hầu Niết Sinh.
Dù cho là ngoài ý muốn thì hai người bọn họ phát triển có đang nhanh quá không vậy? Giang Nguyên có chút chột dạ mà tự trấn an bản thân, đồng thời nắm chặt điện thoại hơn, mắt dán chặt vào màn hình, quan sát Hầu Niết Sinh và Hứa Minh Uyên ngày càng tiến lại gần.
Rồi ngay giây tiếp theo, điều đáng sợ nhất đã xảy ra trước mắt Giang Nguyên.
Hứa Minh Uyên và Hầu Niết Sinh đứng chung một chỗ và hôn nhau.
Giang Nguyên: "!!"
Đậu má!!
Ngón tay theo phản xạ bấm nút chụp ảnh. Một bức hình ôm hôn hoàn hảo vừa được chụp lại. Sau đó, như thể vừa phát hiện ra một bí mật chấn động, Giang Nguyên vội vã rời khỏi hiện trường.
-------------------------------
Dưới màn đêm, thị trấn cổ xưa được phủ một lớp bụi xám mờ ảo, tạo cảm giác như chìm trong không gian mộng ảo. Con đường núi cổ kính uốn lượn dẫn lêи đỉиɦ, nơi một cây đại thụ cổ xưa đứng sừng sững, những tán lá sum xuê lộng lẫy dưới ánh trăng, tạo ra một khung cảnh tráng lệ.
Gió lạnh đầu xuân thổi qua khiến lá cây xào xạc rung động. Dưới tán cây, hai người đứng gần nhau đến nỗi, xa xa nhìn qua tựa như họ đang hôn môi.
Nhưng đó chỉ là xa xa nhìn qua mà thôi.
Hầu Niết Sinh bóp chặt cổ người đối diện, ngón tay thon dài của anh vừa vặn đặt lên những vết bầm tím lớn trên cổ người kia. Anh cúi đầu, nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lùng của đối phương và khẳng định chắc chắn: “Mày không phải là em ấy.”
Ánh mắt ngạo nghễ thường thấy của Hầu Niết Sinh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như hồ sâu vào mùa đông, đến mức có thể dìm chết một người. Ngón tay anh dần siết chặt hơn, nhưng giọng nói vẫn rất ôn hòa: “Mày là ai? Và mày đang toan tính điều gì?”
“Kẻ như mày... Sao phát hiện được?” Kẻ đó vẫn mang gương mặt của Hứa Minh Uyên, nhưng giọng nói lại không còn giống nữa. Dù giờ đây hơi thở của hắn ta trở nên khó khăn do bị siết cổ, khuôn mặt hắn ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, lạnh nhạt đến đáng sợ.
Hắn ta hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hầu Niết Sinh, như thể sự phát hiện này khiến hắn ta hứng thú, một mặt tối của đại ảnh đế mà không ai hay biết. Sau vài tiếng thở dốc, hắn ta khẽ nói: “Không ngờ... Đại ảnh đế mà ai ai cũng biết lại là một dị năng giả. Thật bất ngờ làm sao.”
‘Hứa Minh Uyên’ tiếp tục hỏi, “Mày thuộc tổ chức nào?”
Không đợi Hầu Niết Sinh trả lời, hắn ta tự hỏi tự đáp: “Chỉ có Thiên Hành Sơn mới để ý đến người kia.”
Giọng nói vừa dứt, đôi mắt ‘Hứa Minh Uyên’ sáng lên, bàn tay vừa định cắt đứt xương sống của Hầu Niết Sinh đột nhiên dừng lại.
Giọng nói của hắn ta trở nên không còn mờ ảo, mà trầm lắng, thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn, hắn ta nói: “Buông tay, sau đó quên tất cả những gì vừa xảy ra.”
Hầu Niết Sinh chậm rãi mở tay ra, sau đó vô lực để chúng rủ xuống. Trong đôi mắt đào hoa đa tình lưu chuyển tia sáng kỳ dị, như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
‘Hứa Minh Uyên’ ho nhẹ hai tiếng, quan sát Hầu Niết Sinh một hồi lâu, tự hỏi có nên xử lý anh ngay lúc này không.
Sau một lúc suy nghĩ, hắn ta quyết định từ bỏ. Hầu Niết Sinh có sức ảnh hưởng công chúng quá lớn, muốn gϊếŧ cũng không thể ra tay ngay lúc này.
Hắn ta lại dùng giọng nói linh hoạt, kỳ ảo để nói gì đó, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi hắn ta đi khuất, ánh sáng kỳ dị trong đôi mắt Hầu Niết Sinh ngay lập tức biến mất. Anh nhìn theo hướng hắn ta rời xa, hoàn toàn không quên lãng mọi chuyện như lời nói của đối phương, thậm chí còn gợi lên những ký ức xa xăm, nhẹ nhàng nói: “"Cung điện ký ức" sao? Ngay cả Thiên Hành Sơn cũng biết. Có vẻ kẻ đến lần này không thầm thường chút nào.”