Chương 23: Bóng tối 23

Trước cửa quán ăn, Tiết Thái Hoa ngồi trước bàn lắng nghe nhân viên kể chuyện với vẻ sợ hãi. Tâm trạng của ông ta rất tốt, vì chỉ cần cho con gái ăn no thì con gái của ông ta sẽ có thể sống lại một lần nữa.

Nhiều năm như vậy, trực tiếp hay gián tiếp gϊếŧ vô số người, trải qua biết bao khổ đau, cuối cùng ông ta cũng đã tiến đến bước cuối cùng, sẽ không còn phải ngồi cạnh giếng để nhớ nhung con gái nữa.

Ngày hôm qua, vị đại nhân ấy đã đến và nói rõ ràng với ông ta rằng, chỉ còn vài ngày nữa thôi, con gái của ông ta có thể trở về nhờ thân thể của Tiết Mặc.

Tiết Thái Hoa đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng con gái trở về, cảm giác khi ôm con gái sẽ tuyệt vời như thế nào. Con gái là báu vật duy nhất mà vợ ông ta để lại, mỗi khi nhìn thấy con gái, ông ta như cảm nhận vợ mình vẫn còn bên cạnh.

Nghĩ về người vợ đã khuất, thật ra Tiết Thái Hoa không còn nhớ rõ khuôn mặt cụ thể của người đó. Ông ta chỉ nhớ rằng, năm đó vợ của ông ta rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ông ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, và năm đó, ông ta đã dùng mọi cách để có được người thương.

Nếu không phải vì có Tiết Đình, có lẽ người nọ sẽ không bao giờ gả cho ông ta.

Đáng tiếc, sau khi sinh Tiết Đình, người nọ đã qua đời. Nhìn mâm cơm trước mặt, Tiết Thái Hoa vẫn thắc mắc tại sao người nọ không thể yêu ông ta dù chỉ một chút.

Cũng may, con gái của người nọ yêu ông ta, quan tâm đến ông ta.

Chẳng bao lâu nữa họ sẽ gặp lại.

Sự hoài nghi của Tiết Thái Hoa nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một biểu cảm đầy mong đợi và vui sướиɠ. Thấy mọi người đột nhiên cúi đầu không dám nói gì, thậm chí không dám động đũa, ông ta nở một nụ cười hiền từ, giống như đối diện với con gái nhiều năm chưa gặp, ôn hòa nói: “Ăn đi, chẳng bao lâu nữa mọi chuyện sẽ...”

Chưa kịp nói hết câu, một ngọn lửa lớn và nóng rực bùng lên từ sân sau.

Tiết Thái Hoa: “?!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên, ông ta không thể tin nổi quay đầu nhìn. Phòng bếp, nơi liên quan đến sự sống lại của con gái ông ta đã bị nổ tung thành đống đổ nát. Nhà cửa sụp đổ, bó củi và đá vụn che lấp giếng nước, bóng đen thuần khiết từ giếng đang bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro bụi.

Tiết Thái Hoa phảng phất nghe thấy tiếng hét đau đớn của con gái mình, trong khoảnh khắc ấy, ông ta hất tung bàn lên, như một đứa trẻ bất lực và tuyệt vọng hô lớn: “Con mẹ nó, là ai dám nổ tung phòng bếp của tao!”

Các nhân viên đều hiểu rõ ý nghĩa của việc phòng bếp bị nổ. Họ vội vã đứng dậy, hoảng sợ lùi lại, nhưng chỉ có một lối thoát, và lối đó lại ở phía sau Tiết Thái Hoa, họ không thể chạy đi đâu, hoàn toàn không có đường thoát.

"Ha ha ha ha ——" Tiết Thái Hoa đột nhiên bật cười, xoay người nhìn đám nhân viên với ánh mắt đυ.c ngầu, nước mắt từ từ chảy xuống cùng với lòng căm hận dâng trào.

Nỗi hận ấy quá nhiều, trái tim ông ta không thể chịu đựng nổi, gần như hóa thành thực chất điên cuồng đánh úp về phía họ, như thể họ sẽ bị ông ta đẩy xuống giếng để chôn cùng.

Tiết Thái Hoa cũng nghĩ như vậy. Ông ta vươn tay về phía mọi người, vừa khóc vừa cười, giọng khàn khàn nói: "Mấy người đều cho tôi ch..."

Đột nhiên, một giọng nói không phân rõ là nam hay nữ vang lên từ phía sau Tiết Thái Hoa: "Yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng đến việc sống lại của con gái ông đâu."

Giọng nói của người nọ rất đặc biệt, Tiết Thái Hoa nhận ra ngay là vị đại nhân kia đến. Cảm xúc gần như tan vỡ của ông ta nhanh chóng ổn định lại, ông ta xoay người dùng ánh mắt chân thành và nhiệt tình nhìn về phía người nọ, thanh âm run rẩy nhưng vô cùng kích động: "Đại nhân... Ngài nói là thật sao?"

"Đúng vậy, con bé đã không cần ăn cơm nữa," người nọ đáp, "Chỉ thiếu một cơ hội để hoàn toàn sống lại."

"Cơ hội đó là gì?" Tiết Thái Hoa càng thêm kích động hỏi, không ai biết lúc này ông ta vui mừng đến mức nào, chỉ mong cơ hội ấy đến ngay lập tức, hoặc ông ta có thể chủ động dâng lên, sau đó chứng kiến con gái mình tái sinh.

"Cơ hội đó sắp đến rồi, chỉ vài ngày nữa thôi." Người nọ nói rồi lấy ra một vật gì đó mơ hồ không rõ trong ánh sáng lờ mờ của lửa và đêm tối.

Vật ấy phát ra một ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt và cơ thể của người nọ bắt đầu biến đổi, giọng nói cũng thay đổi theo, "Ông chỉ cần ngồi yên xem sự biến đổi này và chờ đợi là được."

Đó là một khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm, ai nhìn thấy cũng khó quên. Người nọ lạnh lùng nhìn quanh một lượt, giọng điệu bình thản nói: "Tốt nhất là bọn họ không nhìn thấy gì cả."

Nói xong, người nọ liền biến mất trong chớp mắt.

Những người trong cửa hàng hai mặt nhìn nhau, họ biết sự tồn tại quái dị của Tiết Đình là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến năng lực đáng sợ đó lại là chuyện khác. Sự sợ hãi nhanh chóng bao trùm lấy họ, họ hoàn toàn không biết phải làm gì cho phải.

Vẫn là lời nói điên cuồng của Tiết Thái Hoa đưa ra câu trả lời cho họ, ông ta lẩm bẩm: "Chỉ có người chết mới giữ được bí mật, bọn mày cần phải..."

Ông ta như hoàn toàn phát điên, ngẩng đầu nhìn về phía các nhân viên, cười nói: "Bọn mày... đáng chết."

Không ai cảm thấy lời này của Tiết Thái Hoa là nói đùa. Từ tận trong xương cốt của ông ta đã là một kẻ điên. Vì con gái, ông ta có thể gϊếŧ cả nửa thị trấn. Ông ta nói mấy người bọn họ đáng chết, tức là ông ta thật sự có thể tìm cách gϊếŧ bọn họ.

“Ông chủ, xin ngài tha cho tôi. Xem như vì tôi đã theo ngài nhiều năm, xin ngài tin tôi lần này. Tôi đảm bảo sẽ không nói gì cả.” Một nhân viên cửa hàng sợ đến mức quỳ xuống, nói lắp bắp, không rõ ràng. Thấy Tiết Thái Hoa không trả lời, anh ta liên tục dập đầu. Những âm thanh vang dội nghe rõ, máu từ trán anh ta loang lổ trên mặt đất.

Trước ánh lửa bập bùng, vết máu trải dài, thảm thiết, tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, như thể bùa đòi mạng của ác ma.

Những nhân viên khác thấy vậy cũng mềm nhũn chân quỳ xuống, không dám nhìn thẳng Tiết Thái Hoa, cả người run rẩy chờ đợi kết cục.

Từ khi Tiết Đình chết và Tiết Thái Hoa đạt được sức mạnh siêu nhiên, ông ta gần như trở thành hoàng đế của thị trấn Cổ Phương, một bạo chúa tàn nhẫn không chút nhân tính. Chỉ cần một lời hợp là ông ta có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của người khác.

“Được thôi.” Tiết Thái Hoa nói, “Tao tha cho bọn mày.”

Những nhân viên cửa hàng không thể tin nổi, ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc họ thậm chí nghi ngờ bản thân nghe lầm.

Nhưng Tiết Thái Hoa lặp lại, “Hãy về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, ông ta tránh sang một bên để lộ ra con đường núi, sau đó xoay người nhìn căn nhà đang bốc cháy dữ dội.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt ông ta, những nếp nhăn trở nên sâu hoắm và rõ ràng, giống như những vết rạn quỷ dị trên gương mặt thô ráp. Khóe mắt ngấn lệ như xuyên qua một bức tranh u tối, mái tóc hoa râm thỉnh thoảng lóe sáng ánh bạc.

Tựa như tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi cùng ngọn lửa này, Tiết Thái Hoa trầm mặc cong lưng xuống, trông vô cùng mệt mỏi. Lúc này, có người mới nhận ra rằng ông ta đã qua tuổi năm mươi.

Tuy nhiên, không một ai cảm thấy ông ta đáng thương. Những nhân viên cửa hàng lần lượt đứng dậy, tràn đầy sợ hãi mà chạy thoát khỏi nơi này. Khi họ rời đi, không ngừng thấy hình bóng những người hối hả chạy trên con đường núi, dù lên hay xuống núi thì đều tràn ngập hơi thở tươi sống và tràn ngập tự do.

Tiết Thái Hoa vẫn đứng trước ngọn lửa lớn, tiếng sàn sạt vang lên, vài xúc tu từ bóng lưng ông ta trồi ra, quấn lấy tay ông ta. Đầu nhọn của xúc tu chậm rãi cọ xát vào bàn tay thô ráp của ông ta, như thể đang an ủi.

"Đình Đình, cha không sao." Tiết Thái Hoa vuốt ve xúc tu, như đang trực tiếp vuốt ve tay con gái, ông ta trân trọng nói: "Nghe lời đại nhân nói nhé, biết không? Rất sớm thôi, con có thể tái sinh."

Xúc tu vặn vẹo vài cái như gật đầu, sau đó chỉ về phía con đường núi. Tiết Thái Hoa hiểu ý, trả lời: "Không cần, Đình Đình, đại nhân đã nói con không cần ăn thịt người mà vẫn có thể sống."

Ông ta vuốt xúc tu với động tác nhẹ nhàng và cẩn thận, như thể trong tay ông ta đang cầm một bảo vật cực kỳ quý giá, hoặc có lẽ là vì ông ta quá mệt mỏi. Gánh nặng đè lên lưng khiến ông ta không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng lưng ông ta cong xuống vì gánh nặng ngàn cân kia.

"Khi con trở lại, cha sẽ đưa con rời khỏi nơi này, con sẽ sống cuộc sống mà con từng mong muốn. Còn cha..." Ông ta dừng lại một chút, như đang đưa ra một quyết định lớn lao. Trong ánh lửa chập chờn, khuôn mặt ông ta hiện rõ sự bi thương và nỗi đau dữ dội. "Cha sẽ tìm một ngôi chùa để xuất gia. Phần đời còn lại, chaa sẽ thắp hương, bái Phật, ăn chay và tụng kinh, coi như chuộc lại tội lỗi cho những năm qua khi tay cha đã dính quá nhiều mạng người."

Lần này, xúc tu không hề động đậy, dường như không hiểu những gì Tiết Thái Hoa vừa nói.

Một lát sau, Tiết Thái Hoa lại nói: "Đi về trước đi, cha sẽ ở đây chờ con."

Hứa Minh Uyên không biết chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào, nhưng cậu đã giữ cho vụ nổ giới hạn trong khu sân sau. Điều đó với đêm tối đã là một sự nhân từ lớn lao.

Giờ phút này, cậu đang nhanh chóng di chuyển trên mái nhà, tiến về nơi ở của Nhậm Hữu Dân. Bất kể câu chuyện của lũ trẻ là thật hay giả, Nhậm Hữu Dân quả thực là một ngoại lệ cần được bảo vệ, dù cho chỉ vì công việc thì cậu cũng cần giữ an toàn cho ông ấy, dù cho đêm tối luôn là kẻ không thích bảo vệ người khác.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Hứa Minh Uyên di chuyển linh hoạt như một con mèo hoang, phảng phất sinh ra để thuộc về đêm tối và tự do. Bầu trời xám đen và mái ngói nhô cao không thể làm chậm bước chân của cậu. Chỉ trong vài giây, cậu đã đáp xuống bên ngoài căn nhà của Nhậm Hữu Dân.

Lúc này, Hầu Niết Sinh sớm đã đứng ở cửa chờ đợi từ lâu. Anh cầm điện thoại, ngón tay không ngừng lướt màn hình, dường như đang lật xem cái gì. Ánh sáng từ điện thoại hắt lên mặt anh tạo ra một góc độ tử vong đối với hầu hết mọi người, nhưng nó lại khiến những đường nét vốn đã thâm thúy và tuấn tú của anh trở nên càng khắc sâu, đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, như bao trọn cả bầu trời sao.

Anh phản ứng rất nhanh, ngay khi Hứa Minh Uyên vừa đáp xuống, Hầu Niết Sinh đã nhận ra và ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Bên trong không có ai."

Hứa Minh Uyên: "?!"

Tựa hồ là cảm thấy Hứa Minh Uyên không hiểu ý mình, Hầu Niết Sinh bổ sung: "Khi tôi đến thì bên trong đã chẳng có một ai."

"Không có ai thì anh đứng đây làm gì?" Hứa Minh Uyên nhìn anh với vẻ trách cứ, như thể Hầu Niết Sinh không có chút tác dụng nào.

Hầu Niết Sinh sớm đã chuẩn bị sẵn, giơ điện thoại lên, cười tủm tỉm đáp: "Tra cứu chuyện của Tiết Văn, tiện thể chờ cậu đến."

Hứa Minh Uyên: "......"

Đã không làm được gì thì thôi, anh còn nói cứ như có lý lắm đấy.

Nhậm Hữu Dân dù sao cũng là một con người, chân vẫn còn nguyên vẹn, có thể tự mình di chuyển. Không có lý gì mà ông ấy cứ ngồi mãi trong nhà, nếu ông ấy không ở đó thì cũng chẳng thể làm gì khác được.

Hứa Minh Uyên chấp nhận tình hình, tiến đến bên cạnh Hầu Niết Sinh, liếc nhìn màn hình điện thoại và hỏi một cách thờ ơ: "Tra được gì chưa?"

"Đang hỏi. Tiết Văn rất ghét giới nghệ sĩ, thậm chí có thể nói là căm thù đến tột độ," Hầu Niết Sinh nói. "Cậu ta cho rằng nghệ sĩ đều giả tạo. Điều này cho thấy cậu ta chắc chắn có mối thù sâu sắc với một nghệ sĩ nào đó, và nghệ sĩ đó nhất định phải rất nổi tiếng và diễn xuất tốt."

Hứa Minh Uyên khó hiểu hỏi: "Vậy thì sao?"

"Những chuyện có thể làm sụp đổ hình tượng của một nghệ sĩ lớn là tuyệt đối không thể bị lộ ra. Cho dù có paparazzi chụp được thì chắc chắn đã bị mua lại với số tiền khổng lồ." Hầu Niết Sinh vừa nói vừa tiếp tục nhanh chóng đánh chữ, trò chuyện với ai đó.

Hứa Minh Uyên nhìn thấy trên màn hình là một loạt liên hệ của các paparazzi, chẳng hạn như: "paparazzi đăng tin tôi là trạch nam," "paparazzi chụp hình rất đẹp," "paparazzi chuyên tìm tai tiếng cho tôi", ….

Hứa Minh Uyên: "......"

Mí mắt của Hứa Minh Uyên giật giật, nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến nhân thần cộng phẫn của Hầu Niết Sinh, thầm nghĩ làm sao người này có thể tự luyến đến vậy, từ bề ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra tính cách ngầm này.

Nhận thấy ánh mắt chứa đầy tìm tòi nghiên cứu của Hứa Minh Uyên, Hầu Niết Sinh mỉm cười giải thích: "Nhiều paparazzi chụp ảnh tôi lắm, không đến mười nghìn thì cũng phải mấy nghìn người. Có thể được tôi đánh dấu riêng đều là những người đứng đầu trong nghề. Trong tay họ chắc chắn có thông tin mà chúng ta cần."