"Tôi nói "thủ tiết" không phải là ý đó." Hứa Minh Uyên tiến lại gần Hầu Niết Sinh, túm cổ áo của anh, đẩy anh dựa vào tường, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của Hầu Niết Sinh.
Sức lực của dị năng giả vốn dĩ đã không nhỏ, Hầu Niết Sinh còn đang bị phong ấn sức mạnh, đương nhiên không thể phản kháng, chỉ có thể cúi đầu nhìn Hứa Minh Uyên, nghe cậu cảnh cáo: "Chúng ta là mối quan hệ giữa chủ nhân và vật sở hữu, hiểu không? Chủ nhân không còn, anh – vật sở hữu – tất nhiên phải thủ tiết thể hiện lòng trung thành."
Vừa dứt câu, ý cười trong mắt Hầu Niết Sinh biến mất, như dòng nước xuân đầu tháng ba, chỉ trong chớp mắt đã đóng băng, trở nên lạnh lẽo, rét buốt đến tận xương tủy.
Bầu không khí giữa hai người ngay lập tức tràn ngập mùi máu tanh, tựa như giây tiếp theo bọn họ sẽ lao vào đánh nhau.
Nhưng mái tóc dài của Hầu Niết Sinh đã kết thúc tất cả. Búi tóc của anh thật sự rất lỏng lẻo, khi Hứa Minh Uyên đẩy anh dựa vào tường thì dây buộc vừa vặn bị cọ rớt, mái tóc dài xõa xuống tự nhiên. Hứa Minh Uyên cao 1m80 nhưng vẫn thấp hơn Hầu Niết Sinh nửa cái đầu. Hầu Niết Sinh bị bắt cúi đầu nhìn xuống, tóc dài cũng theo đó rủ xuống, như một tấm rèm che kín khuôn mặt gần sát của cả hai.
Nhìn từ xa, trông như Hứa Minh Uyên đang ép Hầu Niết Sinh vào tường để cưỡng hôn. Có lẽ cũng không thể gọi là cưỡng hôn, vì người sau dường như không có dấu hiệu phản kháng.
Hứa Minh Uyên không hề nhận ra tư thế của họ ám muội đến mức nào, cũng chẳng lo lắng có ai nhìn thấy. Cậu dùng ngón tay kéo nhẹ chiếc vòng cổ của Hầu Niết Sinh, giọng điệu vô tình giống như một tra nam chính hiệu: "Đừng quá tự mình đa tình, đại ảnh đế."
Nói xong, cậu buông Hầu Niết Sinh ra, không đợi đối phương tức giận liền nhanh chóng chuyển sang chuyện chính: "Hôm nay trong đoàn phim có gì bất thường không?"
"Không có." Hầu Niết Sinh đè nén cơn giận trong lòng, trả lời ngắn gọn, rồi xoay người nhặt lại chiếc dây buộc tóc rơi trên mặt đất.
"Thật sự không có?" Hứa Minh Uyên hỏi lại.
Hầu Niết Sinh buộc gọn tóc lại, giọng điệu lạnh lùng, âm dương quái khí nói: "Nếu cậu không tin thì cứ cởi cái thứ trên cổ tôi ra, tôi sẽ coi như chẳng biết gì cả, sau đó việc ai nấy làm."
Việc Hứa Minh Uyên cởi bỏ cấm chế cho anh vốn là điều không tưởng, Hứa Minh Uyên cười hì hì đáp lại: "Anh đã nói vậy thì tôi liền cố mà tin anh vậy."
Tầm mắt một lần nữa dừng lại trên cổ Hầu Niết Sinh, nơi có chiếc vòng quấn quanh viên đá đen lấp lánh, trong lòng Hứa Minh Uyên lại dâng lên không ít nghi hoặc, cậu thuận miệng hỏi: "Anh có biết về dị năng Cổ Lung không?"
"Cái gì?" Hầu Niết Sinh theo bản năng trả lời, "Dưỡng cổ trong lồ•ng sắt à?"
"Không biết cũng không sao." Hứa Minh Uyên nói rồi túm lấy tay áo Hầu Niết Sinh, lôi kéo anh đi xuống dưới chân núi.
Hầu Niết Sinh bất ngờ bị kéo đi, sau vài bước, anh thử giãy giụa thoát ra, nhưng phát hiện không thể thoát được. Anh ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn ngày càng sáng rực của thị trấn, hỏi: "Cậu chắc chắn muốn kéo tôi đi một vòng thị trấn?"
"Đã quên." Hứa Minh Uyên nói xong liền quyết đoán buông tay.
Khi buông ra, cậu tự nhủ trong lòng rằng Hầu Niết Sinh chỉ là một món đồ chơi, việc đi cùng nhau nếu bị thấy thì cũng dễ dàng giải thích. Còn những chuyện sờ chạm lôi kéo thì chỉ nên lén lút mà thôi, không thể để người khác phát hiện.
Quan hệ giữa hai người thật sự là do Hứa Minh Uyên ép buộc mà thành, một khi cậu không nói gì thì giữa họ chỉ còn lại sự im lặng.
Ngoài dự đoán, nhân cách đêm tối không thể chịu nổi bầu không khí lạnh lẽo giữa cậu và Hầu Niết Sinh nên đã chủ động mở miệng nói về những gì đã trải qua trên núi, tất nhiên là đoạn ký ức ngắn cuối cùng kia cậu không nói ra.
Nói xong, cậu hỏi: "Anh có ý kiến gì không?"
"Không có gì để nói." Hầu Niết Sinh đáp một cách lạnh nhạt, "Bản thân tôi cũng không biết mình có dị năng gì, nào còn có thời gian rảnh rỗi để đoán năng lực của người khác."
Hứa Minh Uyên: "......."
Sao cậu lại có cảm giác như Hầu Niết Sinh đang ám chỉ đến bản thân cậu vậy?
“Nhưng cậu có thể đi tìm Tiết Văn thử xem.” Hầu Niết Sinh lại nói.
“Tiết Văn?” Hứa Minh Uyên nhất thời không suy nghĩ rõ nơi nào của Tiết Văn không thích hợp.
Hầu Niết Sinh dừng lại bước chân, giải thích: “Nếu những đứa trẻ đó không nói dối, Tiết Văn là đứa lớn nhất trong bốn đứa của Tiết gia. Đã hai mươi năm trôi qua, ít nhiều gì cậu ta cũng phải ba mươi tuổi trở lên rồi. Cậu không cảm thấy cậu ta bây giờ có vẻ hơi trẻ tuổi quá sao?”
Hứa Minh Uyên cẩn thận tưởng tượng, thật đúng là có chuyện như vậy, Tiết Văn lúc này nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi.
Hầu Niết Sinh nói tiếp: “Tiết Văn từ nhỏ đã rời khỏi thị trấn, mười mấy năm qua không ai biết cậu ta trưởng thành mặt mũi ra sao. Dù có thay đổi người, chỉ cần dùng cái tên Tiết Văn, biết chút ít về chuyện cũ ở trấn Cổ Phương thì sẽ không ai hoài nghi thân phận của cậu ta.”
Hứa Minh Uyên nghe xong liền hiểu được ý của Hầu Niết Sinh: “Anh hoài nghi Tiết Văn là giả sao?”
“Tôi không nghi ngờ, chỉ là suy đoán thôi.” Hầu Niết Sinh trả lời, “Rốt cuộc thì những đứa trẻ đó cũng nói thầy trừ tà năm đó biến bọn họ thành quái vật cũng tới, người nọ chắc chắn phải dùng một thân phận nào đó hợp lý và sẽ không bị hoài nghi, đúng chứ?”
Nói xong, anh còn không quên bổ sung: “Đương nhiên, tiền đề của mấy điều trên là mấy đứa nhỏ đó nói sự thật.”
“Chúng ta đi kiểm chứng một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Hứa Minh Uyên nói rồi nhìn về phía Hầu Niết Sinh, lộ ra ánh mắt hưng phấn không chút che giấu.
Trong lòng Hầu Niết Sinh dâng lên một cảm giác bất an, “Tôi không......”
“Anh đi đến chỗ Tiết Văn nhìn thử xem, tìm cách thu thập tin tức gì đó.” Hứa Minh Uyên không cho Hầu Niết Sinh cơ hội từ chối, nói nhanh: “Nếu anh không muốn đi cũng được, chúng ta có thể đổi vị trí, anh đi đập phá căn bếp của Tiết Thái Hoa, tôi sẽ đi tìm Tiết Văn nói chuyện.”
Mí mắt của Hầu Niết Sinh giựt giựt, không rõ nguyên do nói: “Đập... bếp?”
“Đúng vậy. Tôi chưa nói à, trong phòng bếp của Tiết Thái Hoa có cái gì đó có thể phát tín hiệu cho Tiết Đình, nói cho cô ta biết đêm nay nên ăn ai.” Ngữ khí của Hứa Minh Uyên như thể đây là điều hiển nhiên, “Tôi không biết đó là cái gì, cũng không thể mặc kệ nhìn người khác chịu chết, chỉ có thể dứt khoát đập phá hết đồ trong căn bếp của ông ta thôi.”
Hứa Minh Uyên nói rằng chỉ cần Tiết Đình không ăn thịt người thì có thể không để ý đến cô ta, nhưng ai có thể đảm bảo rằng Tiết Đình không ăn người chứ? Thị trấn lớn như vậy, cậu không thể trói tất cả mọi người lại rồi nhìn chằm chằm họ cả đêm được.
Thời buổi này ai có thể nói trước được người xấu sẽ làm gì, cho nên, nhất định phải làm cái gì đó để ngăn chặn.
Hầu Niết Sinh: “......”
Đạo lý là như vậy, nhưng có thể đừng nói một cách tùy tiện đến hiển nhiên như vậy được không?
“Cho nên, chọn đi.” Hứa Minh Uyên cũng mặc kệ Hầu Niết Sinh nghĩ thế nào, cậu cầm con dao găm ở đầu ngón tay để thưởng thức, uy hϊếp một cách trắng trợn.
Đối với cậu mà nói, Hầu Niết Sinh hiện tại là tài sản của mình, tất nhiên không có khả năng tồn tại sự lựa chọn thứ ba là khoanh tay đứng nhìn được.
Hầu Niết Sinh trầm mặc một lát, cuối cùng trả lời: “Tôi đi tìm Tiết Văn nói chuyện, nếu có tình huống gì thì sẽ trực tiếp gọi điện cho cậu.”
“Ngay từ đầu nói vậy có phải nhanh hơn không.” Hứa Minh Uyên vừa nói vừa cất gọn con dao găm.
Hiện tại mà đi đập phòng bếp thì còn quá sớm, cậu không muốn làm tổn thương người khác, hơn nữa nhân cách đêm tối không thích mặc áo sơ mi, thứ này quá chật chội, rất không tiện để đánh nhau, cậu thật không hiểu nổi nhân cách ban ngày làm thế nào mà có thể mặc áo sơ mi mỗi ngày.
Cậu duỗi tay định túm Hầu Niết Sinh, khi gần chạm vào thì dừng lại, như thể không có gì xảy ra mà thu tay lại, “Đi thôi, tôi về trước lấy một số đồ.” Nói xong, cậu bước nhanh về phía trước như đang chạy trốn.
Chỉ trong chớp mắt, Hầu Niết Sinh đã bị bỏ lại ở phía sau. Anh không nhấc chân đuổi theo, cứ vậy nhìn bóng lưng của Hứa Minh Uyên xa dần, không biết đang nghĩ đến điều gì mà khóe miệng khẽ cong lên.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười ấy lại biến mất, như thể đang hối hận điều gì, anh lẩm bẩm: “Thật sự đâm vào cũng không có việc gì, dù sao cũng......”
“Này!” Phía trước, Hứa Minh Uyên quay đầu lại phát hiện Hầu Niết Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được mà hô: “Đại ảnh đế, anh còn đứng đó làm gì? Có cần tôi quay lại dắt anh đi không?”
Hầu Niết Sinh thấy Hứa Minh Uyên quay lại thì biểu tình lập tức khôi phục bình thường, lạnh lùng trả lời: “Tới liền, tôi tự biết đi.”
Hai người trở lại nhà nghỉ, lúc này việc quay chụp vẫn đang tiến hành, tiếng mắng mỏ của đạo diễn Phùng không ngừng truyền đến, căn bản là không có ai chú ý đến bọn họ. Hứa Minh Uyên thấy vậy liền hỏi: “Không phải vẫn đang quay phim sao, sao anh lại được ra ngoài?”
Hầu Niết Sinh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc cậu một cái, đáp: “Tôi là diễn viên, không phải phụ đề, phim điện ảnh không cần tôi xuất hiện từ đầu đến cuối.”
Hứa Minh Uyên: “......”
Dù rằng cậu muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hầu Niết Sinh, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu trào phúng như lúc này.
Thoáng nhìn về phía camera cách đó không xa, Hứa Minh Uyên cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn chạm vào vết thương trên người anh, phá lệ không đốp chát lại lời nào mà quay người đi về khu nhà phía đông.
Khi đến gần cầu thang, đột nhiên có người từ trong lao ra, Hứa Minh Uyên nhất thời không chú ý, hai người thình lình va vào nhau và ngã xuống đất.
“Xin lỗi, rất xin lỗi.” Người kia vừa nói vừa nhanh chóng bò dậy.
Đó là trợ lý của Tiểu Đào của Tưởng Hân Văn, đồ vật cô ấy ôm trong tay cũng rơi đầy đất. Cô ấy đứng lên phủi bụi đất trên quần áo rồi lại ngồi xổm xuống nhặt đồ.
Nhân cách đêm tối không có thói quen chủ động giúp đỡ người xung quanh, nhưng không chịu nổi khi đối phương đã chủ động lên tiếng, cậu vừa định đứng dậy thì Tiểu Đào đã chỉ vào một xấp tài liệu rải rác gần đó và nói: “Xin lỗi, có thể phiền cậu giúp tôi nhặt một chút không?”
Hứa Minh Uyên không nói gì, đứng dậy rồi khom lưng nhặt những trang giấy rơi rụng lên. Giây tiếp theo, cậu khẽ nhăn mày.
Giơ tay lên xem, ngón trỏ tay phải bị một mảnh giấy sắc bén cắt trúng.
Giấy này có vẻ quá mức sắc bén, Hứa Minh Uyên nghĩ.
Nhưng Hứa Minh Uyên cũng không bị thương quá nặng, chỉ là một vết nhỏ, cậu không nghĩ nhiều mà cầm toàn bộ xấp giấy đưa cho Tiểu Đào, “Của cô.”
“Cảm ơn.” Tiểu Đào nhận xấp giấy, ôm vào ngực rồi vội vã rời đi.
Tiểu nhạc đệm qua đi, Hứa Minh Uyên lên tầng thay đồ, đồng thời gọi điện cho Bối Sầm Yên, “Alo, tổ trưởng có rảnh không?”
Đầu dây bên kia, Bối Sầm Yên có phần khó chịu khi bị quấy rầy ngoài thời gian làm việc: “Hứa Minh Uyên, tốt nhất là cậu có việc khẩn cấp mới cần tìm đến tôi.”
“Đương nhiên là có việc khẩn cấp rồi, nếu không sao tôi lại nhẫn tâm để tổ trưởng tăng ca chứ, có đúng không?” Trước cơn bão sắp giật đùng đùng của Bối Sầm Yên, Hứa Minh Uyên lập tức vào chủ đề chính: “Đây là một phát hiện lớn, tổ trưởng, cô giúp tôi tìm hiểu một chút về dị năng Cổ Lung.”
“Cổ Lung?” Bối Sầm Yên hỏi lại, “Đó là thứ gì?”
Hứa Minh Uyên trả lời: “Là một loại dị năng đặc biệt diễn sinh từ sự cộng sinh của các dị năng khác, đại khái đã xuất hiện hàng trăm ngàn năm trước.”
“Cái gì? Bao nhiêu năm cơ? Cậu lặp lại lần nữa đi?” Bối Sầm Yên hiển nhiên là bị con số kia dọa cho khϊếp sợ, giọng điệu trở nên kích động: “Hứa Minh Uyên, có phải bây giờ ngoại trừ bị điên ra cậu còn bị ngu nữa đúng không? Cậu muốn tôi đi tra một thứ đã xuất hiện hàng trăm ngàn năm trước, sao cậu không bảo tôi tìm một dị năng giả có thể xuyên qua thời không để tự mình đi điều tra cho rõ, tôi nói cho cậu biết.......”
“Tổ trưởng, chuyện này rất quan trọng.” Hứa Minh Uyên cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của Bối Sầm Yên, thái độ không còn vui đùa như trước.
Âm thanh chửi rủa ở đầu dây bên kia ngay lập tức biến mất, Bối Sầm Yên trả lời ngắn gọn nhưng rất nghiêm túc: “Được, tôi đã biết.”Hứa Minh Uyên có hai nhân cách. Ban ngày lạnh lùng thờ ơ, không có bất kỳ cảm xúc nào, luôn hành động theo các quy tắc và điều lệ xã hội một cách nghiêm ngặt, kể cả khi báo cáo công việc cũng chi tiết đến từng điểm nhỏ nhất.
Nhưng ban đêm thì khác. Cậu trở nên phóng khoáng trương dương, làm mọi thứ theo sở thích, trước khi lên mười tuổi, cậu chưa từng thu liễm hay không chế bản thân. Không hề phóng đại khi nói rằng nếu không phải vì còn là vị thành niên, những việc cậu làm đã đủ để cậu ăn cơm tù suốt nửa đời người.
Ngay cả bây giờ, dù đã biết kiềm chế, nhân cách đêm tối vẫn chẳng tuân theo quy củ nào, luôn cười cợt, khó mà đoán được cậu đang nghĩ gì. Dù có bị đánh đến gần chết, cậu vẫn có thể tươi cười khıêυ khí©h, chỉ trong những tình huống cực kỳ nghiêm trọng cậu mới nói năng nghiêm túc.
Bối Sầm Yên đã quen biết Hứa Minh Uyên hơn năm năm, và chỉ có một lần duy nhất nhân cách đêm tối nói chuyện một cách nghiêm túc. Cô ấy không rõ hôm nay Hứa Minh Uyên đã trải qua những gì, nhưng cô ấy biết năng lực mà cậu gọi là "Cổ Lung" kia chắc chắn rất quan trọng, có thể liên quan đến hàng trăm hay thậm chí hàng nghìn sinh mạng.
Khi cô ấy vừa chuẩn bị cúp máy để bắt đầu tra cứu tài liệu, Hứa Minh Uyên lại nói thêm: "Còn nữa, tra luôn tất cả những dị năng liên quan đến ký ức."
Nói xong, Hứa Minh Uyên chủ động ngắt điện thoại. Cậu dựa lưng vào tường, đầu cúi thấp, mái tóc lòa xòa trước trán che đi tầm mắt. Đôi mắt luôn sáng rực lúc này lại trở nên u ám, ánh sáng đỏ thẫm lưu chuyển thong thả mà mỏng manh.