Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Cách Sử Dụng Ảnh Đế

Chương 20: Bóng tối 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sau đó thì sao?" Hứa Minh Uyên cắt ngang lời Lý Hàm, "Nói ngắn gọn thôi."

Câu rất thích nghe mấy chuyện như này, nhưng rõ ràng là thời gian không còn nhiều. Cơ thể của Tiết Mặc đang giãy giụa một cách rõ ràng hơn, còn có không ít xúc tua bóng ma từ dưới đất trồi lên, thô to hơn nhiều so với ban ngày, đại khái là do Tiết Đình mà Lý Hàm vừa nhắc đến sắp thoát ra.

"Thầy trừ tà đó đã khiến ông nội Nhậm phát điên, sau đó kéo xuống núi lừa mọi người rằng ông ta không đánh bại tà ma, đứa trẻ đã bị ăn mất, linh hồn cũng không thể cứu lại được, liều mạng lắm mới phong ấn được tà ám trên núi lớn. Mà để giữ linh hồn những đứa trẻ thì chỉ có thể cho tà ám ăn người đúng giờ."

"Cho ăn người?" Hứa Minh Uyên hỏi.

"Đúng, rất nhiều người đã phát điên, vì muốn giữ được linh hồn của con cái mà họ sẵn sàng làm mọi thứ. Họ liên kết với nhau, những kẻ không đồng ý hoặc muốn báo cảnh sát đều bị ném lên núi để Tiết Đình ăn." Giọng Lý Hàm có phần đau đớn, như thể đang giãy giụa và đấu tranh với thứ gì đó.

"Tiết Đình sắp thoát ra, chúng em không thể ngăn cô ta lại." Cơ thể Tiết Mặc không nhúc nhích, nhưng giọng nói của Lý Hàm như đang nghiến răng nghiến lợi, vô cùng đau đớn, "Anh Thành bảo em nói với anh, linh hồn Ảnh Xà và Tiết Đình gắn liền với nhau, gϊếŧ Ảnh Xà thì cô ta sẽ..."

"!"

Hứa Minh Uyên bất ngờ lùi lại, múa may dao găm chém đứt những xúc tu to lớn vừa đánh úp tới. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiết Mặc nhỏ bé đứng giữa các bóng ma.

Vô tận bóng tối lan tỏa từ dưới chân cô bé, bao trùm cây cỏ và mặt đất xung quanh. Ánh trăng không thể xuyên qua, một góc rừng rậm bị bao phủ bởi bóng tối thuần khiết và đầy quỷ dị. Trong âm thanh xào xạc, những xúc tu lắc lư như rắn đang cuồng hoan. Hình ảnh con rắn lớn hiện lên trên vách núi, xoay quanh đó, nó phun ra nuốt vào lưỡi rắn, chuẩn bị cho cuộc săn mồi ngày hôm nay.

Tiết Mặc mỉm cười nhìn Hứa Minh Uyên, nụ cười ấy độc ác, lạnh lẽo, khiến người ta sởn gai ốc.

Đúng là Tiết Đình, cô ta đã một lần nữa thoát ra.

Nhưng đêm tối cũng không sợ hãi ác ý. Ác ý sinh ra vào ban ngày, trưởng thành trong đêm tối. Hứa Minh Uyên đáp trả bằng một nụ cười rực rỡ hơn nữa, đôi mắt đầy sát khí và sự phấn khích đỏ như máu. Tay cầm dao găm, cậu đã sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Nhưng ngoài dự đoán, không ai trong hai người họ hành động.

Giữa rừng rậm âm u và con đường núi, một lớn một nhỏ, hai người đứng bên cạnh ranh giới, dưới vòm trời tro đen. Một bên là ánh trăng lạnh lẽo cô độc, lạnh lẽo, một bên là bóng tối cuồng loạn, như hai ác ma vừa leo lên trần gian. Trong nụ cười của họ là một cuộc chiến không lời đang diễn ra, không ai nhường ai.

"Lần sau gặp lại, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày." Tiết Đình cười nói.

Bóng ma bao vây lấy cô ta, cuốn thân xác vốn thuộc về Tiết Mặc vào trong bóng tối, trước khi biến mất, cô ta khıêυ khí©h hỏi: "Mày đoán xem tối nay tao định ăn ai?"

"Không biết, mày ăn ai cũng chẳng liên quan gì đến tao." Hứa Minh Uyên vừa ngắm nghía dao găm, vừa lạnh lùng nói, "Nhưng mà..."

Giọng nói vừa chuyển, cậu quay đầu nhìn về phía ngôi làng gần đó, nơi ánh đèn đang tỏa sáng, rồi lại liếc Tiết Đình với ánh nhìn sắc bén, chói lọi và đầy uy hϊếp, cậu nói: "Không biết cha của mày có đủ cứng rắn không? Tao chém ông ta bao nhiêu nhát mới chết? Hay là tao nên treo ông ta xuống giếng để xem ông ta cầm cự được bao lâu nhé?"

"Mày dám!" Nụ cười đắc ý của Tiết Đình biến mất, cô ta hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Minh Uyên.

"Tại sao lại không dám?" Hứa Minh Uyên tỏ ra không mấy hứng thú, thu hồi dao găm và không quên nhắc nhở đối với khoảng trống nơi Tiết Đình vừa biến mất: "Nhớ rõ đêm nay dù bị đói cũng đừng ăn cơm nhé."

Nói xong, cậu ung dung đi xuống núi.

Hứa Minh Uyên không phải là không nghĩ đến việc mạnh mẽ giữ Tiết Đình lại, nhưng ngay khi có ý định đó, trực giác lập tức mách bảo cậu rằng bây giờ chưa phải lúc. Bản chất của đêm tối là điên cuồng chứ không phải gϊếŧ chóc, cậu sẽ không liều mạng khi chưa chắc chắn. Hơn nữa, câu chuyện mà Lý Hàm kể có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Trước hết là việc Tiết Đình tự sát và dị năng của Ảnh Xà, năng lực đó rốt cuộc là từ đâu mà có, không thể nào lại là do thầy trừ tà kia tốt bụng tặng cho được.

Làm sao thầy trừ tà lại tìm được đến trấn Cổ Phương, chắc chắn ông ta phải thuyết phục được Tiết Đình rằng cô ta có thể chết rồi sống lại nên mới khiến cô ta tự sát? Tại sao lại phải gϊếŧ hết tất cả những đứa trẻ rồi đưa linh hồn chúng vào cơ thể Tiết Mặc? Dường như việc này không có lợi ích gì cho họ cả.

Hơn nữa, việc bịa ra một âm mưu lớn và dối trá như vậy chỉ để toàn thị trấn gϊếŧ người để cung cấp dinh dưỡng cho Tiết Đình thôi sao? Âm mưu đằng sau đó là gì?

Điều quan trọng nhất chính là Tiết Mặc, năng lực của cô bé rốt cuộc là gì?

Xét về thời gian tất cả các đứa trẻ hợp nhất là vào khoảng mười bốn năm trước, vậy tại sao cơ thể của Tiết Mặc vẫn dừng lại ở năm tám tuổi?

Hứa Minh Uyên xoa nhẹ trán, lẩm bẩm: "Không hiểu nổi thật."

Cậu có chút hối hận vì không bắt Tiết Đình ngay lập tức. Cùng lắm thì chỉ bị thương một chút, nằm vài tháng dưỡng thương mà thôi, nói không chừng nếu bắt được cô ta rồi tìm cách đổi sang linh hồn Tiết Thành thì có lẽ sẽ biết được câu trả lời.

Bây giờ không chỉ thêm một đống điểm đáng ngờ mà còn phải đề phòng Tiết Đình ăn người. Nếu để cô ta tiếp tục ăn người, chưa nói đến việc cô ta có thể mạnh lên hay không, mà cái tên mặt than ban ngày kia có thể sẽ báo cáo lên cấp trên rằng cậu bỏ mặc dân thường tự tìm đến cái chết.

Tuy nhiên, dù hối hận, đêm tối vốn điên cuồng chứ không ngu ngốc. Ngần ấy năm, trực giác của cậu chưa từng sai lầm. Trừ việc ngày hôm qua cậu ra bờ sông và gặp phải Hầu Niết Sinh - một kẻ không mời mà đến làm rối loạn mọi chuyện, khiến cậu bị Tiết Đình kéo xuống nước...

Nói đến Hầu Niết Sinh, đúng là nghĩ gì gặp nấy, Hứa Minh Uyên vừa về đến thị trấn không bao lâu thì đã chạm mặt anh.

Anh dựa lưng vào một thân cây cổ thụ, tóc dài được buộc gọn bằng một sợi dây nhưng vẫn có vài sợi ngoan cố rũ xuống trước ngực. Ánh trăng loang lổ chiếu lên người anh làm khuôn mặt tuấn mỹ trở nên mông lung hư ảo, phảng phất vượt qua hàng ngàn năm, phân không rõ giữa anh và trăng khuyết, ai cô độc hơn, và ai lạnh lẽo hơn.

Không còn chút gì dáng vẻ xuất sắc và tùy tính trước đây, Hầu Niết Sinh của lúc này khiến Hứa Minh Uyên không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh không phát hiện ra Hứa Minh Uyên đang đến gần, có lẽ vì phong ấn trên cổ đã làm suy yếu cảm nhận của anh. Lúc này, anh chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn vào viên hắc diệu thạch rực rỡ treo trên cổ. Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp ánh lên những cảm xúc khó hiểu, như thể đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm, vừa oán trách điều gì, vừa bất lực chấp nhận điều gì đó trong yên lặng.

Hứa Minh Uyên cũng nhìn thấy viên hắc diệu thạch đó, rõ ràng là vật mà cậu đã đưa cho Hầu Niết Sinh, nhưng giờ đây khi gặp lại, nó mang đến một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đồng tử của cậu khẽ rung lên, và trong khoảnh khắc, một ký ức kỳ lạ mơ hồ hiện lên trong đầu cậu.

Hứa Minh Uyên nhìn thấy một người phụ nữ đứng giữa những xác chết nằm rải rác khắp nơi, trước mặt là ngôi làng đang chìm trong biển lửa rực cháy.

Toàn thân người phụ nữ đều là máu, mặc trang phục của một niên đại không rõ, đôi mắt màu xanh ngọc sáng lên, thoáng qua một tia hoảng sợ, nhưng ngay sau đó, cô ta nhìn về phía cậu và cười rộ lên.

Cô ta nói: "Mấy người đến muộn rồi, sức mạnh của tộc Đại Địa đã là của tôi."

Giọng nói vừa dứt, người phụ nữ giơ tay lên, trong khoảnh khắc, núi đồi sụp đổ, mặt đất nứt toác. Một con rồng đất từ dưới đất chồm lên, nuốt chửng tất cả xác chết và ngôi làng đang cháy.

Cô ta đứng trên đỉnh đầu con rồng đất, giơ năm ngón tay lên, một tảng đá khổng lồ dừng lại giữa không trung, rồi từ từ phóng to trong tầm mắt của cậu.

Chưa kịp tránh né, tảng đá đã rơi xuống, kéo cậu rơi vào vực thẳm. Lúc đó, một giọng nam vang lên bên cạnh cậu.

Giọng nói ấy rất lạnh lùng, như tuyết liên cô độc trên đỉnh núi băng, không mang theo chút ấm áp nào, khiến trái tim người nghe lạnh giá. Người đó nói: "Cậu đã bị cô ta lừa. Đó không phải là cộng sinh, mà là dị năng do cộng sinh diễn sinh ra — Cổ Lung. Cổ Lung dùng chính cơ thể của người sở hữu làm công cụ, thông qua việc đối diện với linh hồn người chết để hấp thụ linh hồn và năng lực vào cơ thể. Sau đó dùng hình thái linh hồn để chém gϊếŧ, kẻ thắng cuối cùng sẽ trở thành Cổ Vương, kế thừa toàn bộ sức mạnh."


"Cô ta hiện tại đã vượt ngoài khả năng đối phó của cậu. Mau trốn đi, để tôi..."

“Hứa Minh Uyên! Cậu thần kinh cái gì thế!"

Không đợi hình ảnh kết thúc, Hứa Minh Uyên bị kéo mạnh trở về hiện thực. Cậu không biết mình đã đến trước mặt Hầu Niết Sinh từ khi nào, cũng không hiểu sao bàn tay lại cầm con dao găm chĩa vào ngực đối phương.

Mũi dao đã cắt qua áo sơ mi của Hầu Niết Sinh, khoảng cách này chỉ cần đẩy nhẹ một chút nữa thôi là có thể đâm vào.

May mắn thay, vào một giây cuối cùng, Hứa Minh Uyên đã được đánh thức kịp thời.

Trong cơn hoảng hốt, cậu đè nén sự nghi hoặc về ký ức vừa hiện lên trong tâm trí, thu dao găm lại, dùng ngón tay chọc vào chỗ hở trên áo sơ mi của Hầu Niết Sinh, chính là nơi hôm qua bị dao găm đâm vào, vết thương nhỏ ấy lúc này đã bắt đầu lên da non.

Hứa Minh Uyên dùng ngón tay vuốt nhẹ vết thương đang lên da non, ngước mắt nhìn Hầu Niết Sinh, cười đùa nói: "Sợ anh không nghe lời nên dọa anh một chút thôi."

Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, kết hợp với động tác trên tay khiến người khác khó mà không nghi ngờ rằng cậu có đang cân nhắc việc tạo thêm một vết thương nữa hay không.

Hầu Niết Sinh, người đang bị ép sát vào thân cây, hoàn toàn không cảm thấy buồn cười, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cậu chắc chắn không định cho tôi thêm một nhát nữa chứ?"

Nhìn thấy Hầu Niết Sinh tức giận, Hứa Minh Uyên lại càng vui vẻ: "Nếu anh muốn thì tôi cũng không phải là không thể đồng ý."

Cậu cười hì hì, rút tay lại, lùi về sau vài bước để Hầu Niết Sinh có thể đứng thẳng người trở lại.

Cuối cùng, Hầu Niết Sinh cũng có thể rời xa thân cây. Áo sơ mi của anh lúc này đã rối loạn hoàn toàn. Khi sửa sang lại quần áo, anh nhìn thấy vết rách không thể khâu lại được, không vui nhắc nhở: "Đây là cái thứ hai rồi. Tôi không có nhiều áo sơ mi để thay đâu, cậu tốt nhất nên chú ý kiềm chế lại."

"Còn không phải tại anh làm mặt lạnh đứng dưới gốc cây sao." Hứa Minh Uyên bình thản, mặt không đỏ, tim không đập nhanh ném nồi trở lại, "Tôi rất khó không nghi ngờ là anh đổi ý, muốn đánh nhau với tôi."

Hầu Niết Sinh cười lạnh hai tiếng, chỉ vào chiếc vòng trên cổ mình: "Tôi thấy cậu đêm khuya còn chưa về, sợ cậu rớt xuống khe suối rồi thăng thiên luôn, sau đó đời này của tôi liền cứ như vậy."

"Như thế nào?" Hứa Minh Uyên liếc Hầu Niết Sinh một cái, buột miệng thốt ra: "Thủ tiết sao?"

Nhân cách đêm tối: "!!"

Đậu xanh rau má, cậu vừa mới nói gì thế này!

Hầu Niết Sinh không hiểu Hứa Minh Uyên đang nghĩ gì, càng không biết nên đáp lại câu đó thế nào, vì rõ ràng mối quan hệ của họ không phải loại quan hệ đó.

Sau một lúc im lặng rất lâu, anh hỏi lại: "Cậu có biết vừa rồi mình nói gì không?"

Đêm tối không đáp, quỷ dị mà an tĩnh lại, trầm mặc ngắm nghía khuôn mặt quá mức đẹp đẽ của Hầu Niết Sinh.

Cậu không thể giải thích được tại sao vừa nhìn thấy người này, bản thân liền trở nên khác thường. Rõ ràng, đối với hầu hết mọi người, cậu luôn có thể kiểm soát được những suy nghĩ đen tối, tỏ vẻ lạnh lùng như ban ngày. Chỉ cần đối phương không trêu chọc trước, cậu đều có thể kiềm chế được.

Nhưng với Hầu Niết Sinh thì không. Không thấy thì thôi, vừa thấy thì chỉ muốn giữ người này bên cạnh. Khiến cho khuôn mặt đẹp đẽ kia vì cậu mà sống động, cười cũng tốt, tức giận cũng tốt, thậm chí làm tổn thương người này cũng không sao, chỉ cần anh không bày ra bộ mặt lạnh lùng như vừa rồi.

Rõ ràng hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu vào đêm qua, nhưng cậu đã mạnh mẽ buộc người này phải ở bên cạnh mình.

Có lẽ ban đầu là vì thiếu đồng đội, nhưng với biết bao nhiêu điều tra viên của Cục Quản lý, tại sao cậu lại nhất quyết chọn một người ngoài như Hầu Niết Sinh?

Còn có một loại du͙© vọиɠ phá hoại, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hầu Niết Sinh, trong lòng cậu đã nảy sinh tiếng gào thét muốn phá nát người này.

Cậu muốn để lại dấu vết trên cơ thể Hầu Niết Sinh, để khi nhìn thấy dấu ấn đó, cậu sẽ cảm thấy an tâm. Có lẽ như vậy sẽ giúp cậu không còn bận tâm, ít nhất khi đã nhìn thấy và chạm vào, lòng ham muốn phá hoại ấy sẽ không còn không thể khống chế.

Tựa như vừa rồi vậy.....

Đêm tối không thể hiểu được cảm giác này, cuối cùng chỉ có thể quy kết sự kỳ quặc đó vào việc Hầu Niết Sinh quá đẹp. Giống như khi còn nhỏ, cậu không biết cách kiềm chế và thường chỉ muốn phá hủy những thứ đẹp đẽ.

Nhất định là như vậy, đêm tối nghĩ, chắc chắn vì Hầu Niết Sinh quá đẹp, là người đẹp nhất mà cậu từng gặp trong đời, nên mới khiến cậu không thể kìm nén nổi ham muốn phá hoại. Cậu chỉ muốn giữ người này bên cạnh cho đến khi cậu có thể phá nát người ấy thành từng mảnh.

Cậu giống như một lữ khách lang thang giữa sa mạc, Hầu Niết Sinh như một bình nước. Cậu thật vất vả mới nhặt được một bình nước lớn, làm sao nỡ uống hết trong một lần, chỉ dám thỉnh thoảng liếʍ vài giọt để tạm thời xoa dịu cơn khát.

Đáy lòng đã có câu trả lời, nhân cách đêm tối lại nở nụ cười, không tiếp tục rối rắm vì những cảm xúc không thể hiểu được kia.

Hầu Niết Sinh không biết những dao động trong lòng Hứa Minh Uyên, chỉ thấy người này đột nhiên nhìn chằm chằm mình với ánh mắt như muốn lột trần anh, rồi bất ngờ lại bật cười.

Liên tưởng đến việc mình đã hỏng mất hai chiếc áo sơ mi, Hầu Niết Sinh tự nhủ rằng cố phỏng đoán ý nghĩ của kẻ điên là điều bất khả thi.

Trước khi Hứa Minh Uyên kịp mở miệng, Hầu Niết Sinh giành nói trước, thỏa hiệp: "Nếu cậu một hai phải muốn trói buộc bản thân với tôi thì cũng không phải là không được, chẳng qua phải nhớ làm chuẩn bị tâm lý trước đi."

"Hả?" Hứa Minh Uyên sững người, chỉ nghe Hầu Niết Sinh khẽ cười nhẹ: "Rốt cuộc tôi đã hoạt động trong giới nhiều năm như vậy mà chưa từng dính phải tai tiếng gì. Giờ lại bất ngờ có thêm một người bạn trai, truyền thông và paparazzi chắc chắn sẽ lật từng sợi lông của cậu lên để soi mói."

Hứa Minh Uyên: "??"

Không phải chứ? Cậu mới chỉ trầm mặc một lát, sao anh đã cam chịu kiểu quan hệ này rồi?
« Chương TrướcChương Tiếp »