Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Cách Sử Dụng Ảnh Đế

Chương 16: Bóng tối 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Minh Uyên quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen bay nhanh qua tầm nhìn, Nhậm Hữu Dân ném bao tải trong tay xuống, chạy như bay đuổi theo.

Thấy thế, Hứa Minh Uyên quyết đoán nhảy xuống, theo sát phía sau Nhậm Hữu Dân. Âm thanh sàn sạt ngày càng rõ ràng truyền vào trong tai, không biết khi nào sẽ bị tấn công bất ngờ.

Chốc lát sau, vài bóng đen thon dài xâm nhập trong tầm nhìn. Hứa Minh Uyên đã dự đoán trước mà múa may lưỡi dao, không có nửa điểm dừng lại mà tiếp tục đuổi theo.

Bóng ma xúc tua càng ngày càng nhiều, từ bốn phương tám hướng lao tới, thậm chí dưới mặt đất cũng không tha. Sức chiến đấu của ban ngày không bằng ban đêm, nhưng may mắn là những xúc tua kia chỉ có phẩm chất như ngón tay cái, giống như những con rắn nhỏ mới sinh lần đầu tiên săn mồi. Số lượng đông đảo nhưng lại thiếu đi tính công kích thực sự.

Nện bước của Hứa Minh Uyên bị buộc phải chậm lại. Cũng may Nhậm Hữu Dân đã lớn tuổi, hơn nữa chân còn bị thương, không thể chạy nhanh được. Thấy Nhậm Hữu Dân không bị xúc tua tấn công, Hứa Minh Uyên dần giảm tốc độ. Dường như những xúc tua này có chủ đích tránh xa Nhậm Hữu Dân.

Tựa hồ đúng như Nhậm Hữu Dân đã nói khi tỉnh táo, xúc tua không tấn công ông ấy, ông ấy là một trường hợp ngoại lệ.

Biết chắc Nhậm Hữu Dân không gặp nguy hiểm tính mạng, Hứa Minh Uyên dần dần giảm chậm tốc độ. Lúc này, số lượng xúc tua đột ngột giảm bớt, như thể để cho cậu có thể tiếp tục đuổi theo.

Hứa Minh Uyên thử tăng tốc bước chân, quả nhiên, khi sắp đuổi kịp, xúc tua lại lần nữa gia tăng.

Nhận ra điều này, Hứa Minh Uyên quyết định không nóng vội đuổi theo, cố gắng duy trì khoảng cách xa nhất với Nhậm Hữu Dân. Những bóng ma xúc tua rút lui như thủy triều, chỉ còn lại một vài cái vẫn không chịu bỏ qua mà công kích.

Hứa Minh Uyên cũng nhân cơ hội quan sát các xúc tua. Khác với dáng vẻ thô to và mạnh mẽ vào ban đêm, xúc tua vào ban ngày nhỏ bé và yếu ớt. Dù có bị cuốn lấy, lực tấn công cũng không đáng kể, chỉ cần một chút sức lực đã chém đứt.

Có thể là do bị thương, cũng có thể là thời điểm khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau.

Hứa Minh Uyên có hai loại nhân cách: ban ngày tinh thông công việc, ban đêm lại giỏi đánh nhau. Tối hôm qua, sau khi ngoài ý muốn bị kéo xuống nước, trừ việc liều chết để thoát ra thì cậu còn phát hiện bóng rắn đằng sau, đồng thời chém đối phương vài nhát. Căn cứ vào tình huống khi đó, cậu xác thật lại tổn thương đối phương một lần nữa.

Theo lý thuyết, Hứa Minh Uyên đã hai lần trọng thương đối phương, nhưng tại sao bây giờ người nọ lại không có chút sát ý nào mà chỉ dây dưa với cậu?

Còn cả thị trấn nữa, đối phương tối qua do lầm tưởng cậu muốn tấn công thị trấn nên mới kích động đến mức bại lộ bản thân.

Có loại cảm giác... quái dị không thể nói rõ.

Hứa Minh Uyên không nhanh không chậm đi theo phía sau, con đường dưới chân dần trở nên bằng phẳng, rừng núi rậm rạp cũng trở nên thưa thớt.

Cậu tự hỏi, đây là muốn dẫn họ đi đâu?

Một lát sau, Hứa Minh Uyên đã có đáp án, bọn họ... đang trở lại thị trấn.

Con đường núi rộng mở và cũ kỹ ánh vào mắt mi mắt, không xa phía trước là ngôi nhà ngói cổ xưa tràn ngập cảm giác năm tháng, vòm trời trên đỉnh đầu không còn bị che chắn, ánh nắng ấm áp từ trên cao rọi xuống, bao phủ lấy bọn họ. Nhậm Hữu Dân cũng dừng lại bước chân, ngơ ngác lẩm bẩm: “Bé con... bé con...”

Âm thanh sàn sạt lại lần nữa vang lên, nhưng chỉ còn chút động tĩnh mỏng manh, Hứa Minh Uyên quay đầu lại nhìn, nơi đó không có gì hết.

Hoặc là có người vừa mới ở đó nhưng giờ đã rời đi, Nhậm Hữu Dân chính là mấu chốt.

Nói đến cũng quái lạ, Nhậm Hữu Dân bị dẫn ra khỏi núi liền không còn la hét nữa. Ông ấy trầm mặc rất lâu rồi mới đứng lên, lảo đảo bước tiếp, chậm rãi đi xuống theo con đường uốn lượn.

Dọc đường đi, sự im lặng khiến Hứa Minh Uyên nghi ngờ liệu Nhậm Hữu Dân đã một lần nữa tỉnh táo lại hay không.

Thực tế cũng đúng như vậy, Nhậm Hữu Dân về đến nhà, mở cửa, mỏi mệt nói: “Vào trong đi.”

Hứa Minh Uyên nhấc chân bước vào, bên trong ngôi nhà cũ nát chất đầy đủ loại tạp vật. Một góc chứa đầy đồ chơi dành cho trẻ em, đủ mọi kiểu dáng, trong đó nhiều nhất là những chế phẩm thủ công bằng gỗ.

“Vẫn luôn là như vậy, tôi buổi sáng lên núi, buổi tối tỉnh dậy lại ở trong phòng.” Nhậm Hữu Dân đưa cái ghế dài cho Hứa Minh Uyên, rồi tự mình tìm một cái ghế khác ngồi xuống, chậm rãi nói: “Con bé sẽ không gặp tôi, cũng sẽ không làm tổn thương tôi, nhưng sẽ ở chạng vạng nghĩ cách đưa tôi về. Mỗi lần tôi đều bị đánh ngất rồi mang về, chưa một lần gặp được con bé.”

“Chỉ là lần này... tôi đã thấy con bé.”

Nhậm Hữu Dân nhìn về phía Hứa Minh Uyên, thanh niên không ngồi xuống, áo sơ mi trắng sạch sẽ trước đó đã trở nên hỗn độn, dính không ít cỏ dại và bụi đất, nhưng khuôn mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hơi thở đều đều, phảng phất không có gì xảy ra.

Nhưng Nhậm Hữu Dân biết, vừa rồi đã xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng sợ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy thanh niên này nhiều thêm một tia cảm xúc, không giống biểu hiện lạnh nhạt ở bề ngoài.

“Cảm... cảm ơn.” Nhậm Hữu Dân vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống.

Hứa Minh Uyên không đáp lại, cậu không hiểu vì sao Nhậm Hữu Dân lại cảm ơn mình.

Chỉ thấy ông lão run rẩy khoa tay múa chân, trước mặt ông ấy không có thứ gì, chỉ là một khối nho nhỏ, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể lọt vào, nhưng động tác của ông ấy cực kỳ cẩn thận, lại như không thể tin tưởng, nâng niu một bảo vật quý giá nhất, đem nó triển lãm cho cậu xem.

“Con bé vẫn nhỏ như vậy, tóc thật dài, hơi lộn xộn, cũng không biết buộc gọn gàng vào, quần áo thì thôi khỏi nói, lúc này còn chưa đến lúc mặc váy thì đã mặc rồi, không biết có lạnh hay không, nếu bị cảm thì sẽ ra sao...”

Nhậm Hữu Dân lải nhải nói với giọng đầy yêu thương, như thể trước mặt thực sự có một đứa trẻ đứng đó, sau nhiều năm không gặp, đang mỉm cười nhìn ông ấy, tùy ý ông ấy vuốt ve mái tóc rối bù của cô bé.

Nhưng nơi đó chung quy là không có gì cả. Nhậm Hữu Dân mất một lúc lâu mới chấp nhận được hiện thực, cô đơn buông tay, giọng nói khàn khàn: “Đầu óc tôi có vấn đề, rất nhiều ký ức bị rối loạn, nhưng tôi còn nhớ rõ trước kia thị trấn rất náo nhiệt, có rất nhiều trẻ em, nhưng bỗng một ngày bọn họ đều không thấy nữa.”

Hứa Minh Uyên trầm tư một lát, hỏi: “Bao lâu trước?”

Cậu không hỏi về những đứa trẻ đó, vì đề tài về trẻ em sẽ làm Nhậm Hữu Dân xúc động, thậm chí có khả năng khiến ông ấy lại rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Mười mấy năm trước.” Nhậm Hữu Dân trả lời một cách không chắc chắn.

Biết được manh mối này là đủ rồi, Hứa Minh Uyên nói một câu “Cảm ơn” rồi định xoay người rời đi.

Nhậm Hữu Dân dường như có sở cảm, hỏi: “Nhóc sẽ làm tổn thương bọn họ sao?”

Hứa Minh Uyên của ban ngày cảm giác không đến, cũng không thể lý giải phần lớn cảm xúc, vì vậy cậu không hiểu ngay được thâm ý sâu xa trong lời nói của ông lão. Sau khi suy nghĩ một lát, cậu trả lời: “Nếu không làm ác thì sẽ không có việc gì.”

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài, trước khi đi lại nghĩ đến điều gì, khẽ nói: “Trước khi tôi trở lại đây thì ngài hãy ở trong nhà, đừng ra ngoài.”

Nhậm Hữu Dân theo bản năng gật đầu, sau đó lại nghĩ đến việc ngăn cản Hứa Minh Uyên, cầu xin cậu đừng làm tổn thương bé con của ông ấy, nhưng lời này lại không thể nói ra, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Minh Uyên.

Ông ấy không thể ngăn cản bất cứ điều gì, bởi vì ông ấy thậm chí còn quên cả tên của đứa nhỏ đó.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh cam rực rỡ tỏa ra từ chân trời phía xa, biến toàn bộ thị trấn trở nên tường hòa và rực rỡ nhiều màu sắc, khói bếp từ ống khói bốc lên tạo thành một bức tranh sinh hoạt cuộn tròn, nhưng ánh sáng này dừng ở trên người Nhậm Hữu Dân lại lạnh lẽo, lạnh đến tận xương cốt, thẩm thấu vào tận sâu trong linh hồn.

Đây là một gian phòng nhỏ chất đầy đồ chơi, lẽ ra nên tràn đầy tiếng cười vui vẻ, náo nhiệt không ngừng, nhưng lại chỉ còn lại một mình Nhậm Hữu Dân.

Trong một khoảnh khắc, ông ấy cảm thấy lòng mình vỡ vụn, không thể ngăn nước mắt tràn ra, tầm nhìn trở nên mờ mịt không rõ, tuyệt vọng vô tận lan ra khắp cơ thể, ông ấy nghẹn ngào, thống khổ ngã xuống đất: “Tôi đã quên con bé! Tôi không thể nhớ nổi! Sao tôi lại có thể quên con bé! Tại sao tôi lại không nhớ nổi!”

“Vậy ông có muốn nhớ lại con bé không?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ tận đáy lòng Nhậm Hữu Dân.

Giọng nói này linh hoạt kỳ ảo, không thể phân biệt được nam hay nữ, nó nói: “Vậy hãy lên núi tìm con bé đi.”

Như là mở ra một cấm chế nào đó, những ký ức hỗn loạn bị lãng quên đi trong đầu Nhậm Hữu Dân dần dần trở nên rõ ràng.

------------------------------------

Ngày đêm luân phiên, hoàng hôn dần buông xuống. Hứa Minh Uyên dừng chân ở góc đường, ánh chiều tà chiếu bóng dáng của cậu thành màu vàng quýt, kéo dài vô tận trên con đường lát đá.

Âm thanh sàn sạt vang lên, một vài xúc tua nhỏ bé từ bóng dáng đó chui ra, tất cả đều chỉ hướng về một nơi.

Có phải nó đang kêu gọi cậu đến đó không?

Hứa Minh Uyên suy tư một lát, sau đó đi về hướng mà xúc tua chỉ dẫn. Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, ban ngày giao ban với đêm tối, một nhân cách khác sắp xuất hiện. Mặc dù xúc tua lại lần nữa biến lớn, nhưng nhân cách đêm tối cũng có thể giải quyết đối phương một lần nữa.

Xúc tua đưa Hứa Minh Uyên trở về nơi mà cậu và Nhậm Hữu Dân đã đi ra từ trong núi.

Âm thanh sàn sạt lại một lần nữa vang lên, xúc tua nhỏ chui vào bóng dáng và biến mất. Một bé gái từ trên cây rơi xuống, ánh mắt của cô bé chạm phải Hứa Minh Uyên.

Cô bé khoảng tám, chín tuổi, tóc dài và hơi rối, như thể đã lâu không được chăm sóc, bết lại thành từng mảng. Tuy nhiên, khuôn mặt lại rất sạch sẽ, ngũ quan thanh tú, lông mi dày và dài, đôi mắt màu xanh ngọc bích, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ toát lên vẻ mong manh và quỷ quyệt khác thường.

Thời tiết tháng ba đầu xuân vẫn còn lạnh lẽo, cô bé chỉ mặc chiếc váy hoa mỏng manh, đôi chân trần, trên đùi dính không ít bùn.

Đây là hình dáng mà Nhậm Hữu Dân đã miêu tả.

“Người nọ đã đến.” Cô bé không làm hành động kỳ quái nào, cũng không biểu hiện ra nét mặt lạ lùng gì, nhưng khi nghe thấy âm thanh lại có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi, như đang run rẩy.

“Hãy giúp chúng em.” Cô bé nói, “Các anh trai và chị gái đã không thể chịu đựng nổi nữa.”

“Người nọ là ai?” Hứa Minh Uyên bình tĩnh hỏi, không chút dao động, cũng không vì sự xuất hiện của cô bé mà cảm thấy kinh ngạc hay đề phòng. Cậu nắm chặt con dao găm và viên bi nhỏ trong tay, nếu cô bé có bất kỳ cử động nào bất thường thì cậu sẽ tấn công ngay lập tức.

“Em không biết người nọ là ai, nhưng chính là người nọ đã biến thị trấn thành ra như vậy, còn biến chúng em thành một con quái vật.” Cô gái có chút sợ hãi nhìn viên bị nhỏ trong tay Hứa Minh Uyên, theo bản năng lùi lại hai bước.

Thấy Hứa Minh Uyên không có ý định ra tay, cô bé mới nuốt nước bọt, căng thẳng tiếp tục nói: “Những người phản đối hay xin giúp đỡ đều đã bị gϊếŧ chết, những người còn lại, bao gồm cả bà ngoại đều đang tiếp tay làm việc xấu, chỉ có ông nội Nhậm là một ngoại lệ.”

Cô gái nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động như thể sắp khóc. Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt màu xanh ngọc của cô bé sáng lên, ánh sáng xanh biếc như những con đom đóm lấp lánh trong màn đêm của rừng rậm xung quanh.

Nhưng khi cô bé mở miệng, giọng nói lại biến thành giọng nam, là giọng của một cậu bé. Cậu ấy nói: “Ông nội là người đối xử với Mặc Mặc tốt nhất, bởi vì anh Thành quan tâm Mặc Mặc nên không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông nội phát điên!”

Cô bé đứng im tại chỗ, mặt không biểu cảm, nhưng giọng nam lại tỏ ra cực kỳ kích động: “Người đó rất đáng sợ, gϊếŧ tất cả chúng em, rồi còn giơ tay sờ đầu của ông nội. Ông nội vì thế mà phát điên! Ông nội vẫn nhớ muốn đưa chúng em trở về an toàn, mỗi ngày đều lên núi tìm chúng em. Ban ngày chúng em còn có thể cứu ông nội, nhưng ban đêm thì không thể!”

“Ban đêm cô ta sẽ xuất hiện, ngay cả anh Thành cũng không thể ngăn cản được cô ta. Cpp ta hận ông nội đến vậy, nhất định sẽ ăn thịt ông nội.”

Đôi mắt màu xanh ngọc của cô bé lại sáng lên, giọng nói trở lại giọng nữ, nhưng lần này rõ ràng già dặn hơn.

“Em vốn không tin vào sự tồn tại của cô ta, nhưng cha và mẹ đều bị bà ta lừa. Cô ta hoàn toàn không thể cứu chúng em, họ lừa gạt người khác đến cho cô ta ăn, và điều đó chỉ khiến cô ta càng ngày càng mạnh! Ngay cả anh Thành cũng không thể đánh bại cô ta, chúng em sẽ...”

Chưa kịp nói hết, đôi mắt cô bé lại sáng lên, và một giọng nói khác xuất hiện, cũng là giọng của một đứa trẻ.

“Cô ta thật quá đáng, rõ ràng cô ta là kẻ đã hại người trước...”

“Tại sao? Chẳng phải đã nói rằng kẻ ác sẽ gặp quả báo sao? Cô ta dựa vào cái gì...”

“Mọi người có thể thôi cãi nhau được không? Trời sắp tối rồi, nói trọng điểm đi.”

“Được rồi, mỗi người một câu, đến lượt tôi!”

......

Như thể có vô số đứa trẻ cùng chung một cơ thể, theo nhịp chuyển động của đôi mắt, những linh hồn luân phiên xuất hiện.

Cô bé vẫn đứng yên bên cạnh ngọn núi lớn, đôi mắt xanh ngọc của cô bé trống rỗng, chỉ sáng lên khi linh hồn luân chuyển. Cơ thể của cô bé cũng không hề cử động, giống như bức tượng bị giữ cố định.

Tiếng nói của lũ trẻ ngày càng nhiều, chúng ríu rít cắt ngang nhau, nhưng không một đứa nào kể hết một câu chuyện hoàn chỉnh.

Phía sau cô bé là khu rừng rậm rạp bao quanh những tảng đá trên núi, trong bóng tối ngày càng sâu thẳm và đáng sợ, như thể có một con quỷ dữ đang ẩn nấp đâu đó. Những đứa trẻ đã bước vào, và khi trở ra, chúng hợp lại thành một.
« Chương TrướcChương Tiếp »