Chương 12: Bóng tối 12

Khuôn mặt của Hầu Niết Sinh thật sự rất hoàn mỹ, đẹp nhưng không mềm yếu, dù anh để tóc dài nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay đó là một người đàn ông. Vết thương trên cổ khiến vẻ ngoài thư thái, phóng khoáng ấy trở nên có chút sắc sảo và ma mị, khiến người ta muốn dập nát phá hư anh.

"Được." Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến vết thương này do chính mình gây ra, Hứa Minh Uyên liền có một cảm giác phấn khích không thể kiềm chế, muốn hoàn toàn hủy hoại Hầu Niết Sinh, nhưng cậu biết rất rõ, hiện tại còn chưa phải là lúc.

Dằn ý tưởng âm u xuống dưới đáy lòng, cậu cắn răng lặp lại: "Được."

Khi nhận được sự cho phép, Hầu Niết Sinh quay người đi về phía con đường nhỏ, Hứa Minh Uyên chậm rãi đi theo sau: "Hôm nay khi quay phim có gì bất thường không?"

"Cậu nói bất thường là chỉ điều gì?" Hầu Niết Sinh không quay đầu lại.

"Anh cảm thấy có vấn đề thì đều tính là bất thường." Hứa Minh Uyên trả lời.

"Nếu cậu một hai phải nói như vậy thì cả đoàn phim đều có vấn đề." Hiện tại Hầu Niết Sinh bị buộc đứng cùng phía một sợi dây với Hứa Minh Uyên nên anh cũng không giấu giếm chuyện của đoàn phim, rốt cuộc thì càng sớm tìm ra những kẻ có năng lực đặc biệt thì anh càng sớm được giải thoát.

"Việc chọn diễn viên có vấn đề. So với Uông Vũ Hàng, khi Đồng Uyển Kiệt thử vai cho nhân vật Lưu Tần còn có cảm giác hơn, điều này không phù hợp với phong cách của đạo diễn Phùng. Cuộc tuyển chọn diễn viên quần chúng cũng quá lớn, nhiều người đã được chọn nhưng sau đó lại bị loại sau khi xem xét gia cảnh. Cả đạo diễn Phùng nữa, tuy ông ấy luôn quay cảnh thật, nhưng lần này thì đi quá xa, thời gian cũng vội vàng. Địa điểm quay phim chỉ mới được thông báo hôm trước, lại còn yêu cầu không được mang theo trợ lý, nếu không đồng ý thì mời rời khỏi đoàn phim."

"Tưởng Hân Văn có mang theo trợ lý mà?" Hứa Minh Uyên hỏi lại.

"Đây cũng là một điều bất thường. Đạo diễn Phùng vốn là người rất nguyên tắc, trước đây ai không tuân thủ quy định thì sẽ bị đuổi thẳng. Nhưng lần này ông ấy lại chẳng nói gì." Hầu Niết Sinh trả lời đúng sự thật.

"Nói như vậy thì đoàn phim của các anh có vấn đề lớn rồi." Hứa Minh Uyên lẩm bẩm, ánh mắt vô thức nhìn về phía Hầu Niết Sinh ở phía trước.

Phải thừa nhận, Thượng Đế quả thực quá thiên vị Hầu Niết Sinh.

Vai rộng, eo thon, đôi chân dài, tỉ lệ cơ thể gần như hoàn hảo. Dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn bóng lưng đi đường của anh cũng là một loại hưởng thụ. Dáng người bên dưới chiếc áo sơ mi cũng vậy, cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ nhưng không quá thừa, vừa đủ để khiến người ta mãn nhãn.

Nghĩ đến vết thương trước ngực của Hầu Niết Sinh, những ý nghĩ đen tối trong lòng Hứa Minh Uyên lại trỗi dậy. Cậu muốn xé rách chiếc áo sơ mi đó, dùng dao găm hoặc thứ gì khác tạo nên những vết thương đỏ thắm trên cơ thể anh. Cảnh tượng ấy chắc chắn sẽ rất sắc tình và vô cùng đẹp đẽ.

Hầu Niết Sinh không hề hay biết gì về những suy nghĩ âm u trong đầu Hứa Minh Uyên, tiếp tục nói về các vấn đề của đoàn phim.

Hai người đi ngược lên con đường núi vắng tanh, phủ một màu xám xịt. Thị lực của Hứa Minh Uyên không có vấn đề, nhưng Hầu Niết Sinh, người đang bị hạn chế, thì khác. Hứa Minh Uyên thuận miệng hỏi: "Có nhìn thấy không?"

Hầu Niết Sinh đáp: "Cũng tạm."

"Vậy được rồi, vốn còn định giúp anh tháo lỏng một chút." Nói xong, Hứa Minh Uyên vượt qua Hầu Niết Sinh, sợ rằng nếu cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh thì cậu sẽ lại sinh ra những ý nghĩ xấu xa.

Suốt dọc đường, họ đều không gặp ai. Khi đến gần nhà nghỉ mới thấy ánh sáng lờ mờ và nghe được một ít tiếng người. Tuy nhiên, âm thanh ấy không đơn thuần chỉ là tiếng nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Uyên cảm thấy thính giác quá tốt không phải chuyện hay ho cho lắm, lúc này cậu có thể nghe rõ tiếng nước bọt trao đổi dính dớp từ phía sau bức tường.

May mà cậu vốn không phải người bình thường, không chút ngại ngùng kéo Hầu Niết Sinh lại để nghe lén, còn hỏi: "Thế nào, anh có nghe thấy không?"

"Nghe thấy." Hầu Niết Sinh bất đắc dĩ hỏi, "Ban đêm mà đi nghe trộm người khác thì rất thú vị sao?"

"Tất nhiên rồi, biết đâu đó là một ngôi sao lớn đang lén lút yêu đương thì sao? Đây là cơ hội để ăn quả dưa siêu to khổng lồ đấy. Sao anh lại không thấy tò mò chứ? Anh phải có chút tu dưỡng cơ bản của người trong giới đi," Hứa Minh Uyên nói chuyện rất nhỏ, nhưng đôi mắt thì sáng long lanh, thậm chí còn hưng phấn hơn cả khi đánh nhau hay chơi với dao. Cậu lôi kéo Hầu Niết Sinh, khuyên nhủ: "Bây giờ mà vào thì khiến người ta xấu hổ lắm, cứ chờ bọn họ xong đã. Dù sao chúng ta cũng không vội."

Nhà nghỉ rất rộng nhưng chỉ có một cổng chính, một khoảng sân nối thông bốn hướng. Nếu giờ mà đi vào thì chắc chắn sẽ quấy rầy hai người kia. Nhưng Hầu Niết Sinh hiển nhiên không có ý định đứng nghe góc tường nhà người khác, anh cúi đầu nhìn vào vết máu khô dính trên chiếc áo sơ mi trắng của mình, rồi lại nhìn Hứa Minh Uyên một lát, ánh mắt mang theo chút ngờ vực.

Bị nhìn như vậy, Hứa Minh Uyên không biết có phải do bản thân tự tưởng tượng hay không, nhưng cậu cứ cảm thấy vị ảnh đế này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cấm chế, dường như có thể thấy rõ mọi thứ. Chỉ nghe thấy ảnh đế dùng giọng điệu trêu chọc hỏi ngược lại: "Người khác có xấu hổ hay không thì tôi không biết, nhưng chúng ta mới hẳn là người nên xấu hổ. Một người trên cổ dính máu, người kia thì toàn thân ướt đẫm với các vết thâm tím kỳ quặc, nhìn thế nào cũng không bình thường."

Lời vừa dứt, Hứa Minh Uyên khựng lại một chút, lại nghe ảnh đế tiếp tục: "Hay là cậu cho rằng tôi không phải một ngôi sao lớn nên muốn cho cả thiên hạ biết chúng ta vừa làm gì đó không phù hợp với trẻ em?"

Cuối cùng, Hầu Niết Sinh tự buông thả bản thân, sa ngã nói: "Dù sao tôi cũng không sao cả. Nhiều năm như vậy rồi, cũng đến lúc nên cho paparazzi chút tin tức nóng hổi. Chỉ là không biết cậu có muốn trở thành nhân vật chính khác trong câu chuyện hay không thôi?"

Hứa Minh Uyên: "......."

Dưới ánh trăng, cậu khẽ nâng cánh tay lên, trên cổ tay có những vết thâm tím kỳ quặc, chỉ cần nhìn không thôi cũng có thể tưởng tượng được lực đạo gây ra chúng mạnh đến mức nào. Vết thương trên cổ Hầu Niết Sinh tuy không còn chảy máu nhưng những vệt máu khô vẫn còn dính lại trên da, chiếc áo sơ mi lộn xộn rơi mất vài cúc áo, để lộ một phần lớn ngực.

Phối hợp với đôi mắt đào hoa, sự quyến rũ và hấp dẫn dường như không có chỗ nào che giấu. Thật sự... làm thế nào cũng không tẩy trắng được.

Hứa Minh Uyên của ban đêm thừa nhận rằng bản thân cậu có thể không được bình thường cho lắm, nhưng ít ra cậu vẫn còn biết xấu hổ. Cuối cùng, cậu bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi."

Cậu và Hầu Niết Sinh lặng lẽ rời đi, vòng qua bên ngoài nhà nghỉ. Khi đến gần khu vực phía đông, trước mặt họ là bức tường cao hai mét: "Có leo qua được không?"

Hầu Niết Sinh không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Người thường không thể leo qua được."

Hứa Minh Uyên đành phải giảm nhẹ mức cấm chế trên cổ Hầu Niết Sinh. Ánh mắt của cậu vô thức dừng lại ở vết thương còn chưa lành hẳn trên cổ Hầu Niết Sinh. Ánh trăng bị tán cây che khuất làm cho vết máu khô dính trên da càng trở nên thâm trầm, mờ ảo loang lổ, giống như dấu vết được tạo ra khi cố gắng hút mạnh, tựa như tuyên bố chủ quyền.

Mặc dù cách thức khác nhau, nhưng cả hai đều thể hiện sự chiến thắng và chủ quyền. Trong mắt Hứa Minh Uyên lóe qua một tia hưng phấn, khi điều chỉnh cấm chế, lòng bàn tay khẽ ấn vào miệng vết thương. Cảm nhận được sự căng thẳng và rùng mình thoáng qua của Hầu Niết Sinh, cậu cười ranh mãnh, ra vẻ uy hϊếp nói: "Nhớ nghe lời đấy."

Hầu Niết Sinh không trả lời, nhưng cơ thể từ từ thả lỏng chính là hình thức thỏa hiệp khác.

Hứa Minh Uyên không so đo nhiều, buông tay ra rồi dẫn đầu leo lên tường. Hầu Niết Sinh chạm vào vết thương trên cổ, ánh mắt bình thản dường như ẩn chứa một cơn bão táp.

Giây tiếp theo, anh khẽ cười một tiếng, cơn lốc trong mắt biến mất, trèo lên tường một cách lưu loát. Cả hai leo lên nóc nhà của khu phía đông rồi nhẹ nhàng nhảy xuống mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, thậm chí hơi thở cũng vô cùng vững vàng.

Dù dị năng giả có cơ thể vượt trội hơn người thường nhưng không phải tất cả dị năng giả trong Cục Quản lý đều có thể trở thành điều tra viên. Họ phải trải qua hai năm huấn luyện khắc nghiệt cấp độ "địa ngục", trong thời gian đó phần lớn người sẽ bị loại. Những ai có thể kiên trì đến cuối cùng còn phải vượt qua bài kiểm tra nữa mới đủ tư cách trở thành điều tra viên.

Đây cũng là lý do Hứa Minh Uyên chắc chắn rằng Hầu Niết Sinh là một dị năng giả. Ngay cả khi chỉ đánh tay không, những người chưa qua đào tạo cũng khó mà địch lại được người bình thường có tập võ, huống chi cậu còn dùng toàn lực tấn công.

Bọn họ lặng lẽ đến gần vào cầu thang bộ, trước khi đi, Hứa Minh Uyên thậm chí còn tranh thủ liếc về góc xa nơi hai người kia đang đứng, nhưng do vấn đề thị giác, cậu chỉ có thể thấy lờ mờ một người trong số đó.

Người kia còn rất quen, đúng là Giang Nguyên.

Hứa Minh Uyên lập tức cảm thấy có chút thất vọng, trong lòng thầm lặp lại một câu "không thú vị", rồi nhanh chóng tiếp tục lên tầng.

Tại tầng ba, Hầu Niết Sinh đã đứng đợi Hứa Minh Uyên đến mở khóa.

Hứa Minh Uyên tiến đến trước cửa và bắt đầu sờ soạng khắp người tìm chìa khóa. Ba giây sau, cậu lần nữa lục tìm khắp các túi của mình, cuối cùng quay sang nhìn Hầu Niết Sinh vẻ xấu hổ, đùa cợt nói: "Dù sao trời vẫn chưa sáng, rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm. Tôi có hai đề nghị, anh xem xem chọn cái nào. Một là chúng ta lặn sông tìm chìa khóa, hai là nhảy vào từ cửa sổ, lúc đi tôi vẫn chưa đóng cửa sổ."

Hầu Niết Sinh: "......."

"Tôi không muốn chơi trò buộc chặt với xúc tua, cũng không muốn xuống dưới nghe tiếng hôn môi." Hầu Niết Sinh thẳng thừng từ chối cả hai.

Anh nhìn lên tờ giấy dán trên cửa, lời lẽ khıêυ khí©h trên đó lúc này càng thêm phần trào phúng. Anh vươn tay xé tờ giấy xuống và dán lên trán Hứa Minh Uyên: "Tôi có thêm đề nghị thứ ba, chính là phá cửa."

Giọng nói của anh như đang đùa cợt, nhưng trong mắt lại không giấu nổi vẻ lạnh lùng.

Nghĩ lại những gì đã xảy ra tối nay, Hầu Niết Sinh tức giận cũng là điều dễ hiểu. Bị nhốt ngoài cửa, phải bất đắc dĩ ra ngoài tìm người, bị chém vài nhát vẫn chưa đủ, còn bị ép buộc ký một loạt hiệp ước bất bình đẳng. Cuối cùng người đã trở lại mà vẫn còn phải tiếp tục bị khóa ở bên ngoài phòng.

Hứa Minh Uyên không chút nghi ngờ, nếu mẩu giấy kia là một con dao, chắc hẳn vị ảnh đế này sẽ thẳng tay dùng nó đâm cậu một nhát. Lúc này, Hầu Niết Sinh giống như một con thú hoang đang xù lông, trông có vẻ đã bị thuần phục bởi chiếc vòng cổ, nhưng dã tính thì vẫn chưa biến mất.

Hứa Minh Uyên của ban đêm là ai chứ? Việc vuốt lông là tuyệt đối không có khả năng. Cậu giựt tờ giấy ghi chú xuống, vo tròn rồi ném ra ngoài lan can, sau đó dựa vào cửa, uy hϊếp nói: "Vậy thì đợi đi, chờ đến sáng khi mọi người đều thức dậy, nhìn thấy hai chúng ta thế này, để xem là tôi hay là anh sẽ mất mặt hơn."

Dường như lo lắng Hầu Niết Sinh chưa hiểu rõ địa vị của mình, Hứa Minh Uyên còn nhấn mạnh từng chữ: "Đại —— Ảnh —— Đế."

Hầu Niết Sinh: "......."

Hình như đó là câu đe dọa của tôi mới đúng!

Phía bên kia, trong góc khuất của nhà nghỉ, gương mặt Giang Nguyên đỏ ửng vì xấu hổ và kích động, cùng người trước mặt hôn môi mang đến cho cậu ta cảm giảng nhẹ nhàng như bay lơ lửng giữa mây trời.

Đêm đầu xuân vẫn còn hơi lạnh lẽo, chính vì vậy mà cơ thể nóng bỏng và hơi thở ấm áp của đối phương trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tựa như vật nặng ngàn cân kéo Giang Nguyên từ cảm giác mơ màng trở về thực tại. Đôi tay đang nắm chặt cánh tay mạnh mẽ và vững chắc của đối phương, tất cả đều đang nhắc nhở cậu ta rằng đây là hiện thực.

Cảnh trong mơ nay đã trở thành sự thật, điều này càng thêm kí©h thí©ɧ Giang Nguyên. Cậu ta hé miệng thở dốc, ánh mắt đầy khao khát nhìn người trước mặt, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào dị thường: "Anh thật sự thích em sao?"

"Em không đáng để tôi thích sao?" Đối phương hỏi lại.

"Đương nhiên là đáng giá." Giang Nguyên không cần nghĩ ngợi mà trả lời, giọng nói mềm mại như đang làm nũng.

Trong thế giới của Giang Nguyên không tồn tại câu hỏi về việc có đáng giá hay không. Với cậu ta mà nói thì bản thân luôn xứng đáng. Vẻ ngoài đáng yêu giúp cậu ta từ nhỏ đã biết đến những lợi ích mà nó mang lại. Dường như mọi thứ đều có thể được đổi lấy bằng việc làm nũng và nụ cười tươi rói, nếu không đủ thì thêm chút nước mắt là được.

Đồ chơi, kẹo, quần áo, thậm chí cả cảm tình cũng vậy, cậu ta luôn nghĩ rằng bản thân đáng để mọi người yêu mến. Mọi người cũng nên thích cậu ta...

Nhưng giờ vẫn chưa đủ, Giang Nguyên nghĩ.

Cậu ta kéo ống tay áo của đối phương, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn người trước mặt. Vì cảm xúc dâng trào, khóe mắt cậu ta hơi ướt, nhìn một người với ánh mắt như vậy sẽ đem lại cho đối phương cảm tưởng trong mắt cậu ta chỉ có đối phương, có vẻ vô cùng thâm tình, cậu ta dịu dàng hỏi: "Tối nay có thể đến phòng anh được không?"

Trong giọng nói của Giang Nguyên tràn đầy sự tự tin rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như mong đợi. Cậu ta biết khi mình lộ ra dáng vẻ như này thì không ai có thể từ chối. Nhưng ngoài dự đoán, đối phương đã từ chối. Người kia xoa nhẹ tóc cậu ta, có chút khắc chế mà tiếc nuối nói: "Không thể, đã quá muộn rồi, ngày mai còn phải quay phim."

Giang Nguyên nghe những lời này liền thất vọng cúi đầu, không hiểu vì sao lần này mị lực của cậu ta lại mất tác dụng.

Người kia cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Giang Nguyên để an ủi, “Thôi nào, trở về nghỉ ngơi thật tốt, mơ giấc mộng đẹp nhé.”

“Ừm...” Giang Nguyên đáp lại, thất thần đi theo sau đối phương. Đột nhiên, cậu ta phát hiện mình đã giẫm phải thứ gì đó. Cúi xuống nhìn, thì ra là một cục giấy nhàu.

Cậu ta chu môi, không vui đá cục giấy ra xa. Vừa ngẩng đầu lên, cậu ta thoáng thấy một bóng đen nhảy qua tường.

Người kia đúng lúc quay đầu lại, nhưng tiếc rằng Giang Nguyên không phải người sở hữu năng lực đặc biệt, khuôn mặt của bóng đen ấy dưới ánh trăng không quá rõ ràng, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.

“A!” Giang Nguyên thốt lên, nắm lấy ống tay áo của người đàn ông phía trước, chỉ về một hướng, nói: “Mau nhìn, nơi đó, có người ở nơi đó phải không?”

Người đàn ông quay lại nhìn theo hướng cậu ta chỉ, rồi trả lời: “Không có gì đâu, chắc em nhìn nhầm rồi.”

“Thật sao?” Giang Nguyên vẫn cảm thấy mình không nhìn lầm. “Nhưng em thật sự...”

“Chắc là em căng thẳng quá nên nhìn nhầm thôi.” Người đàn ông xoa đầu Giang Nguyên, cắt lời cậu, rồi cười nói: “Bé ngoan, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Sau khi ôm một cái, Giang Nguyên mới cảm thấy mỹ mãn mà tách ra khỏi người đàn ông kia.