Hứa Minh Uyên nheo nheo mắt, thấy có một bóng trắng trên cầu, dường như là một người, vào ban đêm rất nổi bật.
Nửa đêm nửa hôm, trấn Cổ Phương có người nào thần kinh đứng giữa cầu ngắm sông ngắm trăng không? Hứa Minh Uyên tự hỏi, chẳng lẽ là dị năng giả đồng lõa kia?
Cũng không trách Hứa Minh Uyên lại nghĩ như vậy, bởi vì chiếc cầu này cách ngọn núi nhà nghỉ rất xa, lại khá gần chỗ cậu đã từng giao tranh ở khu phế tích.
Cậu đi về phía chiếc cầu, rút dao găm ra và đặt ở đầu ngón tay để thưởng thức, chỉ cần tình huống không đúng liền có thể ra một chiêu kết liễu.
Khi khoảng cách dần thu hẹp lại, bóng người trên cầu cũng dần dần rõ ràng. Hứa Minh Uyên nhìn chằm chằm vào người nọ, bị đối phương hấp dẫn toàn bộ sự chú ý. Dòng sông giống như mặt gương liên thông giữa hai thế giới, trong chốc lát nó từ tĩnh lặng chuyển sang dữ dội, nổi lên những gợn sóng, mãnh liệt như có thứ gì đó muốn lao tới.
Người trên cầu dường như có cảm giác, xoay đầu sang, ánh mắt giao nhau với Hứa Minh Uyên, há miệng định nói gì đó.
Hứa Minh Uyên không nghe rõ, nhưng cậu có một dự cảm vô cùng xấu, trái tim như bị siết chặt trong một khoảnh khắc, đau nhói muốn chết.
Cùng lúc đó, tiếng gào rống của Ảnh Xà từ trong dòng sông vang vẳng bên tai, vô số bóng ma xúc tua lao ra khỏi mặt nước, vây quanh Hứa Minh Uyên, kéo cậu xuống giữa dòng sông.
Khi đã xuống nước một lúc, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ bóng trắng trên cầu.
—— Hầu Niết Sinh.
“Ùng ục ùng ục ——”
Mặt sông nổi lên từng tảng bọt khí lớn, từ quay cuồng chuyển sang nhỏ bé, cuối cùng quy về bình lặng.
Giây tiếp theo, Hứa Minh Uyên từ trong sông giãy giụa bò lên bờ. “Hô —— hô ——” cậu quỳ rạp xuống đất, hít thở một cách tham lam, dày đặc bọt nước khiến quần áo cậu ướt sũng, phác họa ra vòng eo thon gầy mà săn chắc hữu lực.
“Tí tách” giọt nước theo sợi tóc không ngừng nhỏ giọt, cổ và tay cậu hiện lên những dấu vết bị kéo túm, quần áo màu đen khiến da thịt trở nên trắng nõn, cũng khiến những vết xanh tím kia nhìn càng ghê rợn hơn.
“Khụ khụ.” Cậu ho khan vài lần, phun ra nước sông bị hút vào phổi.
Trong khoảng thời gian ngắn đối mặt sinh tử khiến adrenaline trong cậu tăng cao, nhịp tim kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cậu siết chặt dao găm trong tay, những mạch máu xanh nổi lên trên mu bàn tay như thể đang kìm nén một áp lực nào đó.
Thật muốn...
Thật muốn phá hủy thứ gì đó, cũng thật muốn gϊếŧ ai đó.
Những đêm điên cuồng và xao động đã khiến đôi mắt Hứa Minh Uyên hoàn toàn nhuộm đỏ, áp lực trong cốt tủy như muốn phá tan gông xiềng, gào thét đòi hỏi phải hủy diệt tất cả.
Cậu khép mở hàm răng, mùi máu tươi ngọt nị lan tỏa giữa môi lưỡi.
Không đủ, vẫn chưa đủ...
Một lát sau, Hứa Minh Uyên khó khăn nâng lên bàn tay đang cầm dao găm, lưỡi dao sắc bén ánh lên một màu lạnh lẽo nhắm ngay vào chính mình.
“Cậu không sao chứ?”
Một giọng nam lạ lẫm vang lên trên đỉnh đầu.
Đồng tử của Hứa Minh Uyên chợt co rụt lại, bản năng phản ứng khiến cậu lập tức đứng dậy đâm về phía đối phương. Nhưng đối phương lại phản ứng nhanh hơn cả cậu dự đoán, trực tiếp nghiêng người tránh khỏi nhát dao vốn dĩ nên là chí mạng.
Là ai?
Hứa Minh Uyên duỗi tay lau đi hơi nước trong mắt, khi nhìn rõ đó là Hầu Niết Sinh, ánh mắt cậu lại trở nên điên cuồng, tràn đầy tính công kích, tựa như muốn phát tiết toàn bộ lửa giận trong mấy ngày qua lên người vị ảnh đế này.
Cổ tay cậu vừa chuyển, dao găm lại lần nữa đâm về phía Hầu Niết Sinh. Người sau dường như đã sử dụng toàn bộ sức mạnh và vận may trong lần đầu tiên đó, sau vài chiêu đã bị Hứa Minh Uyên áp đảo xuống đất.
Vì thân phận đại minh tinh của Hầu Niết Sinh, Hứa Minh Uyên không thực sự hạ sát thủ, nhưng dao găm của cậu xẹt qua cổ Hầu Niết Sinh, chém đứt một đoạn tóc dài rồi đâm vào đá phiến, máu đỏ từ vết thương chậm rãi chảy ra.
Từ đầu đến cuối, xúc tua trong sông không có dấu hiệu muốn xuất hiện lần nữa, ngay cả âm thanh xào xạc cũng không thấy, tựa như đã rời đi.
Hứa Minh Uyên quỳ trên người Hầu Niết Sinh, cúi người nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí ngả ngớn và tùy ý: “Đại ảnh đế, đi dạo đêm một mình quả thật không an toàn chút nào.”
“Giải thích đi. Tại sao anh lại ở đây? Mối quan hệ giữa anh và dị năng giả Ảnh Xà là gì?” Hứa Minh Uyên như một kẻ điên loạn, cả người chật vật nhưng lại vô cùng hưng phấn, khóe mắt phiếm hồng do dính nước khiến cậu càng thêm quyến rũ, đồng tử tràn đầy là đối phương, thoạt nhìn như chất chứa du͙© vọиɠ nhưng cũng không kém phần sắc bén, “Nếu không giải thích rõ ràng, tôi thật sự sẽ gϊếŧ anh đấy.”
Hầu Niết Sinh hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
“Đừng đổi chủ đề, hiện giờ là tôi hỏi anh. Đừng tưởng rằng anh là ảnh đế thì tôi không dám động vào anh.” Hứa Minh Uyên nói, đồng thời cắt đứt thêm một đoạn tóc của Hầu Niết Sinh, tưởi cười đe dọa: “Nếu ngày mai mọi người thức dậy phát hiện đại ảnh đế đã biến thành đầu trọc thì sẽ ra sao nhỉ?”
“Sẽ rất không hay.” Hầu Niết Sinh bất đắc dĩ cười cười, rồi lại hỏi: “Cậu là người ở phòng 301 đúng không?”
“Đúng thì sao?” Hứa Minh Uyên nhếch miệng đáp.
“Cậu đã khóa cửa phòng không cho tôi vào, vậy tôi còn không thể ra ngoài tìm cậu sao?” Hầu Niết Sinh cũng có chút tức giận hỏi lại.
Hứa Minh Uyên: “......”
Hình như đúng là có chuyện như vậy, cậu còn để lại một tờ giấy thông báo.
Chưa kịp để Hứa Minh Uyên nhớ lại chi tiết, Hầu Niết Sinh lại nói: “Lên đến phòng định nghỉ ngơi thì thấy tờ giấy thông báo nói không ai ở nhà, cửa thì khóa chặt.”
“Giờ đã biết rõ lý do tại sao tôi ra đây rồi đó. Cậu có thể đứng dậy không?” Hầu Niết Sinh nói xong liền cố gắng muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp đẩy Hứa Minh Uyên ra khỏi người thì Hứa Minh Uyên đã nhanh chóng tròng một chiếc Cảnh Hoàn lên cổ Hầu Niết Sinh.
Khi Cảnh Hoàn được đeo lên, sức mạnh của Hầu Niết Sinh đột nhiên tan biến, rất dễ dàng bị Hứa Minh Uyên một lần nữa ép ngã xuống.
“Tôi còn chưa hỏi xong đâu.” Hứa Minh Uyên gần như chỉ dùng một ngón tay trái đã kiềm chế Hầu Niết Sinh, tay phải rút dao găm cắm trên mặt đất ra, để ở vị trí trái tim của đối phương, eo hơi cong xuống.
Nếu lúc này có người đi tới bờ sông thì chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi, vì hai người gần như dán sát vào nhau, người ở bên dưới còn là ảnh đế Hầu Niết Sinh.
Đáng tiếc, nơi này hẻo lánh đến cực điểm, không ai sẽ đi qua đây.
Tại khoảng cách cực gần, Hứa Minh Uyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hầu Niết Sinh, từng câu từng chữ đều rất chắc chắn: “Anh là dị năng giả.”
Ít ai sẽ nói dối khi trực diện với tử vong, không đợi Hầu Niết Sinh trả lời, Hứa Minh Uyên nhẹ nhàng cầm dao găm đâm xuống, áo sơ mi trắng lập tức xuất hiện một đóa hoa máu.
Cậu nói: “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Khi Hứa Minh Uyên nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào môi Hầu Niết Sinh. Người sau cũng không hề thẹn với vị trí đỉnh lưu mười mấy năm, đường nét khuôn mặt sắc nét và tuấn mỹ không thể bắt bẻ, tóc dài hơi tán loạn vì vừa mới đánh nhau, một vài sợi tóc bay lả tả, ánh mắt sâu thẳm tựa như một hồ nước tĩnh lặng, lại tựa như vực sâu đầy gió lốc.
Một lát sau, Hầu Niết Sinh đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi.” Hứa Minh Uyên lại hỏi, “Anh đến đây làm gì? Năng lực của anh là gì?”
Hầu Niết Sinh lại thử giãy giụa vài lần, phát hiện mình vẫn không có sức lực liền chọn cách ngoan ngoãn phối hợp: “Trực giác dẫn tôi đến đây, còn năng lực, tôi cũng không biết mình có năng lực gì.”
Hứa Minh Uyên trầm mặc một lát, lời giải thích của Hầu Niết Sinh nghe không khác của cậu là bao, cậu tức giận đâm dao găm xuống đất, đưa tay nắm lấy một chùm tóc dài của Hầu Niết Sinh: “Anh không gạt tôi đấy chứ?”
Hầu Niết Sinh lại dịch người một chút, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: "Cậu nhìn tôi bây giờ có thể lừa được cậu sao?"
"Có lẽ vậy." Hứa Minh Uyên ngồi trên người Hầu Niết Sinh, bắt đầu suy nghĩ nên xử lý anh như thế nào.
Mang Hầu Niết Sinh trực tiếp về Cục Quản lý rõ ràng là không thực tế, chưa nói đến lực ảnh hưởng từ công chúng, nếu đưa anh đi rồi thì ai sẽ đóng vai phản diện ở đoàn phim? Hơn nữa, dị năng giả Ảnh Xà ít nhất có một đồng lõa, cậu cũng không thể một mình chiến đấu hăng hái chứ?
Ánh mắt Hứa Minh Uyên nhìn về phía Hầu Niết Sinh trở nên hứng thú hơn. Đây chẳng phải là có người ‘tự nguyện’ giúp sức hay sao? Cậu vuốt chiếc vòng kim loại trên cổ Hầu Niết Sinh và nói: "Thứ này sẽ phong ấn dị năng của anh, chỉ có tôi mới có thể tháo nó ra. Hơn nữa, anh cũng cảm nhận được bờ sông có vấn đề, đúng không? Chắc anh cũng nhận ra rồi, nơi này còn có những dị năng giả khác."
Không một ai sẽ không căng thẳng khi cổ họng bị người ta chậm rãi vuốt ve, đặc biệt là khi người kia có khả năng bị chút vấn đề về đầu óc. Yết hầu của Hầu Niết Sinh chuyển động vài lần, trông như lo lắng, nhưng cũng giống như đang suy nghĩ.
Một lát sau, anh nói: "Đúng vậy, cậu muốn làm gì?"
"Giúp tôi," Hứa Minh Uyên nói một cách tự nhiên, "Từ giờ trở đi anh sẽ bị tôi trưng dụng vô thời hạn. Anh cần phải phối hợp với công việc của tôi, lúc nào gọi cũng phải có mặt, nếu không thứ này sẽ treo trên cổ anh cả đời."
"Làm một dị năng giả, dù không còn năng lực, anh có thể chịu đựng được cơ thể cường kiện hữu lực của mình trở nên suy nhược bất kham không?" Hứa Minh Uyên nói, khẽ động một chút, dễ dàng đè hai tay anh lêи đỉиɦ đầu và giữ chặt trên mặt đất, hỏi tiếp: "Anh thực sự có thể chịu đựng việc bản thân trở nên yếu nhớt như sên sao?"
"Không thể," Hầu Niết Sinh gần như trả lời ngay lập tức. Anh cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía chiếc vòng kim loại trên cổ mình. Dưới ánh trăng, thứ này đã phát sáng như vậy, nếu dưới ánh nắng mặt trời thì thứ này chẳng phải sẽ biến anh thành trò cười cho khắp thiên hạ hay sao.
"Nhưng tôi có một điều kiện," Hầu Niết Sinh nói, "Liệu có thể đổi chiếc vòng cổ này thành hình dạng khác được không? Đeo cái này trên cổ trông rất lộ liễu."
Hứa Minh Uyên im lặng một lát, có vẻ như đúng là vậy. Cậu lại nằm sát xuống người Hầu Niết Sinh để điều chỉnh kiểu dáng của Cảnh Hoàn, rốt cuộc trên thế giới này không một ai giống ai hoàn toàn, vậy nên thiết kế cho vòng cổ khá nhiều kiểu dáng là chuyện rất bình thường.
Cậu lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng cũng chọn được một kiểu. Chiếc vòng kim loại biến thành một chiếc vòng cổ mảnh, hình thức khá ổn, nhưng lại không xứng với gương mặt của Hầu Niết Sinh.
Hứa Minh Uyên tiếp tục sờ soạng trên người mình và tình cờ tìm thấy một chiếc lắc tay. Hình như là một món đồ mà mẹ cậu đã cầu được từ một ngôi chùa rất linh nào đó vào dịp Tết. Nghe nói nó là hàng đặt riêng, chế tác thủ công hoàn toàn.
Trên đó có đính một viên đá mắt mèo màu đen tinh xảo, lấp lánh và rực rỡ giống như đôi mắt của Hứa Minh Uyên, vừa nhìn đã biết là hàng đắt tiền.
Khi Hứa Minh Uyên lấy chiếc lắc tay ra, cơ thể Hầu Niết Sinh bỗng nhiên căng cứng. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tháo chiếc lắc tay, lấy viên đá mắt mèo đen và gắn nó lên chiếc vòng cổ như một mặt dây.
Dường như không nhận thấy sự bất thường của Hầu Niết Sinh, Hứa Minh Uyên vỗ vỗ tay và nói: "Bây giờ anh có thể đi rồi."
Hầu Niết Sinh nhìn viên đá mắt mèo đen trên cổ, cười khổ nói: "Được thôi."
"Tách!" Hứa Minh Uyên chụp một bức ảnh của Hầu Niết Sinh. May mà điện thoại của cậu có công năng chống nước nên vẫn dùng được. Cậu lắc lắc chiếc điện thoại trước mặt Hầu Niết Sinh và tiếp tục đe dọa: "Còn nữa, nếu có ai khác biết về mối quan hệ của chúng ta thì anh hãy chờ bức ảnh này xuất hiện trên mạng đi."
Bức ảnh chụp từ đùi đến đầu gối Hứa Minh Uyên, vừa đúng che phủ phần eo bụng của Hầu Niết Sinh. Do trước đó Hứa Minh Uyên đã rơi xuống nước, quần áo của Hầu Niết Sinh cũng bị dính ướt, chiếc sơ mi trắng của anh bám sát vào cơ thể, cơ bụng như ẩn như hiện. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta muốn lột sạch anh ra.
Phía trên còn vương vết máu, vết thương ở cổ kết hợp với gương mặt tuyệt mỹ, thấy thế nào cũng giống như đang tiến hành trò chơi không phù hợp với trẻ nhỏ.
Hầu Niết Sinh nhìn lướt qua bức ảnh, thở dài: "Tôi hiểu rồi, tôi đồng ý với cậu hết rồi, giờ cậu có thể rời khỏi người tôi được không?"
"Được." Hứa Minh Uyên cất điện thoại và tiện thể dịch người xuống một chút. Đột nhiên, một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng rực chạm vào mông cậu.
Hứa Minh Uyên lập tức nhận ra đó là cái gì, nhìn Hầu Niết Sinh bằng ánh mắt trần trụi, giống như một tên lưu manh trêu chọc: "Anh cứng à?"
Hầu Niết Sinh cười một cái, không chút xấu hổ mà hỏi ngược lại: "Có người ngồi trên người cậu cọ tới cọ lui, cậu không cứng sao?"
Lý lẽ thì nghe có vẻ đúng, nhưng Hứa Minh Uyên và Hầu Niết Sinh đều là đàn ông, cậu bò dậy khỏi người Hầu Niết Sinh, thuận miệng hỏi: "Anh thích nam sao?"
Hầu Niết Sinh cũng đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhàu nát, bình thản thừa nhận: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Khi còn ngồi trên người Hầu Niết Sinh, Hứa Minh Uyên đã cảm nhận được cơ thể của anh khá rắn chắc. Giờ khi anh đứng dậy, chỗ nhô lên càng rõ ràng hơn, che đều che không được.
Hứa Minh Uyên không ngần ngại nhìn thẳng vào và nói: "Không thành vấn đề, nhưng nếu anh dám không nghe lời tôi thì chờ bức ảnh này cùng với xu hướng tính dục của anh được công khai trên mạng đi."
Hầu Niết Sinh: "......"
"Không tin à?" Hứa Minh Uyên lấy điện thoại ra hỏi lại.
"Tin, tôi hoàn toàn tin." Hầu Niết Sinh chỉnh lại quần áo của mình, tựa hồ rất bất đắc dĩ hỏi: "Giờ chúng ta có thể về được chưa?"