Chương 1: Bóng tối 1

Hưng Hải là một thành phố ven biển nơi sự sang trọng và nghèo đói cùng tồn tại.

Nước biển chảy vào nơi đây khi đêm xuống, chia cắt phần cũ và phần mới của thành phố. Một nửa chìm trong ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng, tựa như thành phố không bao giờ ngủ, nửa còn lại thì chậm rãi, lờ mờ bên những con hẻm cũ kỹ của những tòa nhà thấp tầng, nơi nghèo đói và mục nát ngự trị.

Mà nơi này chính là khu vực phồn hoa bậc nhất ở quận Tân Thành, khu An Uyển.

Đầu xuân tháng ba, mọi thứ trở nên ấm áp hơn, dư âm của những ngày lễ hội sôi động vẫn còn đọng lại trong tâm trí mọi người. Họ dường như không thể kìm nén được sự cuồng nhiệt của mình nếu không có lễ hội, bể bơi, rượu champagne, hay những cuộc vui thâu đêm suốt sáng... Sự điên cuồng biến thành thứ ánh sáng lộng lẫy và quyến rũ nhất trong những tòa nhà cao tầng, xa hoa và chói lóa, như xuyên thủng bầu trời đen để thay thế bình minh và ngày mới sắp đến.

Tuy vậy, sự cuồng nhiệt đó không bao giờ chạm tới tòa nhà của Cục Quản lý Thần bí. Nằm ẩn mình trong một công viên yên tĩnh, tòa nhà này trông như một đài tưởng niệm trang nghiêm. Nhưng khi nhìn kỹ, ánh đèn sáng trưng ở văn phòng tầng hai đổ bóng xuống những tán cây bên ngoài, tạo nên nhiều vệt sáng kỳ lạ, như thể có một thứ gì đó vô hình đang ẩn chứa bên trong, sâu thẳm và đầy bí ẩn.

Trong văn phòng, Hứa Minh Uyên đang khoanh chân dựa trên ghế, miệng ngậm kẹo mυ"ŧ, đôi mắt lơ đãng thỉnh thoảng liếc nhìn giao diện web trên màn hình máy tính.

Giao diện là một chuỗi các bài phát biểu liên tục được xuất hiện và luân chuyển. Từng từ từng chữ đều nói lên nỗi đau của bản thân hoặc cầu xin ai đó hãy gϊếŧ ai đó. Hình đại diện của người phát ngôn có màu đen tuyền, nhìn thoáng qua giống như màu của trang web này. Nó giống như một vực thẳm, giam giữ vô số quái vật không tên, hòa quyện với nhau tạo nên những ác ý và hận thù không ngừng phát triển dưới sự miêu tả của các ký tự màu trắng trên nền đen.

Đột nhiên, máy tính vang lên tiếng thông báo.

“Răng rắc”, Hứa Minh Uyên cắn vỡ viên kẹo, âm thanh giòn tan ấy ẩn chứa một sự điên cuồng không thể giải thích được. Cậu buông chân xuống, ngồi thẳng người dậy và nhìn chằm chằm vào màn hình.

Chỉ thấy một bài viết không biết đăng lên từ bao giờ bất ngờ được ghim lên đầu trang web, theo sau là một hàng chữ màu đỏ như máu.

【 Người đó không bao giờ có thể đánh bạc được nữa, cũng không bao giờ có thể đánh bạn. —— Shadow 】

Chỉ trong giây lát, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được một sự sôi sục đang dâng trào.

Toàn bộ giao diện màn hình đột ngột biến đổi, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ bị nuốt chửng. Sương máu bao trùm cả vực thẳm, giống như cuộc cuồng hoan sắp khai mạc, lan tỏa từ trên xuống. Và những chữ màu đỏ đó lan ra như máu, dần chuyển sang màu đỏ tươi, sau cùng là đỏ đậm - màu mạnh nhất của tội ác và thù hận.

Đôi mắt đen láy của Hứa Minh Uyên cũng dần nhuốm sắc đỏ, trong đó hỗn loạn một sự điên cuồng tương tự như trên màn hình.

Nạn nhân thứ ba mươi hai đã xuất hiện, thậm chí ‘nó’ còn thảo luận về việc gϊếŧ người và xử lý thi thể như nào ngay bên dưới mí mắt của bọn họ.

Nhưng tất cả mọi người trong tổ chứ đều không có manh mối, họ không thể đột nhập vào trang web. Họ không biết ai muốn gi•ết ai, huống chi là danh tính của kẻ sát nhân đó.

Tất cả những gì họ biết là trong góc tối nào đó, một người đàn ông đã bị bóng tối nuốt chửng, mất đi sự sống.

Mà người yêu cầu gϊếŧ ông ta chính là người vợ cùng chung chăn gối.

Đây là vụ án【 Bóng tối ăn thịt người 】, một bi kịch được giấu kín đằng sau những trang web, là sự tích tụ của vô số vụ bạo lực gia đình.

Miêu tả của Cục Quản lý Thần bí về sự án này như sau:

【 Lập án từ ngày 28 tháng 11 năm 2022, Trương Lỗi đã chứng kiến vụ án xảy ra. Sau khi thẩm vấn vợ của nạn nhân là Vương Xán, đã tìm ra một trang web tội phạm liên quan đến một dị năng giả tên là Shadow. Theo thống kế, tổng cộng có 31 vụ án do dị năng giả này gây ra trong khoảng thời gian bốn năm, tính từ vụ án đầu tiên xảy ra vào ngày 9 tháng 4 năm 2019. 】

【 Qua điều tra các nạn nhân, kết luận được rút ra là mục tiêu bị dị năng giả nhắm đến đều là những người đàn ông có hành vi lừa đảo hôn nhân, bạo lực gia đình, quấy rối tì•nh dục. Dị năng giả sử dụng một trang web hẹn hò để tiếp cận các nạn nhân, sau đó ra tay. Các nạn nhân phân bố khắp cả nước và chưa tìm thấy quy luật cụ thể trong việc lựa chọn mục tiêu. Sau khi nạn nhân chết, một tấm thiệp đặc biệt sẽ xuất hiện trên trang web. 】

【 Theo lời khai của một nhân chứng trong vụ án thứ 29 vào ngày 28 tháng 11 năm 2022, dị năng giả có khả năng thao túng bóng tối và kéo nạn nhân vào đó để sát hại. Phương thức hoạt động cụ thể của dị năng giả chưa rõ, nhưng có thể phỏng đoán rằng dị năng giả lợi dụng bóng tối để tránh bị phát hiện và theo dõi, vì vậy các vụ án này được đặt tên là "Bóng tối ăn thịt người". 】

【 Hành vi của dị năng giả là cực kỳ tàn ác và nghiêm trọng, gây tổn hại đến nhiều sinh mạng và vi phạm pháp luật. Do khả năng điều khiển bóng tối đặc biệt này hiện chưa có cách phân loại chính xác nên tạm thời gọi là "dị năng ác tính". 】

Cục Quản lý phân loại năng lực của các dị năng giả thành bảy loại: dị năng hình động vật, dị năng hình thực vật, dị năng hình nguyên tố, dị năng hình tinh thần, dị năng hình bản thể, cùng với hai loại còn lại là dị năng minh xác (đặc thù) và huyết tinh tàn bạo (ác tính).

Được dùng để giết người thì chẳng phải là một dạng ác tính sao?

Trên màn hình, những người phụ nữ vẫn tiếp tục ăn mừng và chúc phúc cho một người phụ nữ nào đó đã thoát khỏi người chồng bạo hành. Nhưng mặt khác, họ cũng tự hỏi tại sao lần này lại không phải mình được cứu giúp.

Thật đáng buồn khi việc gϊếŧ người lại trở thành điều đáng để chúc mừng. Họ đẩy một người đàn ông xuống địa ngục để đổi lấy sự tái sinh cho một người phụ nữ khác.

Nhưng liệu đó có thực sự là sự tái sinh?

Không phải, Hứa Minh Uyên nghĩ, đó là bước tiến đầu tiên vào vực sâu vô gian, và thư mời thực chất là do chính những người phụ nữ đó tự tay viết cho bản thân.

Rồi sẽ có một ngày, khi trang web bị công phá, những con quái vật trong vực sâu lộ ra ánh sáng, những người phụ nữ đó sẽ mất đi nơi ẩn náu duy nhất, thứ chờ đợi họ chính là phòng giam lạnh lẽo.

Hứa Minh Uyên biết mình nên làm gì lúc này: gọi điện hội báo với tổ trưởng, sau đó viết báo cáo và chờ đợi liệu có thể tìm ra manh mối nào khác cho vụ án mất tích hay không, đồng thời mượn cơ hội này để khai thác một chút dấu vết còn sót lại.

Nhưng hiện tại cậu không muốn làm như vậy, cũng giống như kẻ phạm tội thuộc về bóng đêm kia, cảm xúc của cậu cũng chỉ thuộc về đêm tối.

Đêm tối là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho sự cuồng loạn và kích thích, thế giới nội tâm của cậu như một đại dương đang nổi gió, khát khao phá hủy thứ gì đó.

Nhưng không thể, cậu đã lựa chọn sống trong ánh sáng, vậy thì phải chấp nhận mọi điều mà ánh mặt trời mang đến.

Hứa Minh Uyên kìm nén những cảm xúc hỗn loạn và dục vọng đang trào dâng, đưa tay về phía điện thoại để liên lạc với tổ trưởng của mình.

“Đã xảy ra chuyện.”

Cửa phòng bị mở ra, một người phụ nữ mặc vest da, tóc ngắn xuất hiện. Đó chính là Bối Sầm Yên, người mà Hứa Minh Uyên định liên lạc.

"Tôi biết đã xảy ra chuyện." Hứa Minh Uyên mỉm cười nói.

Màn hình đỏ tươi đã biến mất, nhưng đáy mắt cậu vẫn ánh lên một tia đỏ rực, như thể đang tưởng tượng ra cảnh những người bị kéo vào bóng tối sẽ phải chịu đựng những gì, chảy máu ra sao.

Trong giọng nói không thèm che giấu vui sướиɠ khi người gặp họa, cậu nói: “Người bị hại thứ 32 đã xuất hiện rồi.”

“Thật vậy sao?” Ánh mắt của Bối Sầm Yên rất lạnh lùng, đè nén lửa giận, tự giễu nói: “Quả thật không xem chúng ta ra gì.”

Cô ấy tiến đến bên cạnh Hứa Minh Uyên, ném một phong thư kiểu cũ xuống trước mặt cậu, "Mở ra xem đi."

Phong thư không có chữ ký, cũng không có địa chỉ, như thể nó đã được nhét thẳng vào cửa nhà.

"Ồ?" Hứa Minh Uyên mở thư ra, bên trong là một tờ giấy Tuyên Thành màu vàng nhạt, chất liệu bóng mịn, sờ vào có cảm giác hơi ráp. Nét chữ bên trên sắc bén, được viết bằng bút lông:【 Thị trấn Cổ Phương, huyện An Bình, tỉnh Quảng Đông, nơi đó có kẻ mà mấy người muốn tìm. 】

Người mà Cơ quan Điều tra đang tìm kiếm chính là hung thủ của vụ án 【 Bóng tối ăn thịt người 】, dị năng giả tự xưng là Shadow.

Từ cuối năm ngoái khi vụ án được phát hiện, Cơ quan Điều tra đã dồn rất nhiều nỗ lực vào, thậm chí cả trụ sở chính cũng được huy động, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì. Việc nhận được bức thư này cùng với những vụ án mới xuất hiện gần như là một lời thách thức trắng trợn đối với Cơ quan Điều tra.

Sự kiêu ngạo, ác ý và giọng điệu mỉa mai xuyên qua từng nét chữ, như thể đang gửi một bức thư tuyên chiến tới Cục Quản lý.

Vào ban đêm, thế giới cảm xúc của Hứa Minh Uyên giống như đại dương bao la, nhưng phần lớn trong đó là điên cuồng và ác ý, còn lòng tốt và sự trắc ẩn thì ít ỏi đến đáng thương, chỉ đủ để cậu phân phát cho một vài người.

Đối diện với bức thư khiêu chiến này, cậu thậm chí cảm thấy rất hưng phấn: “Tổ trưởng, có cần cử người đi xem không?”

“Cậu muốn đi à?” Bối Sầm Yên nhướng mày nhìn cậu.

“Đương nhiên rồi, vụ án này vốn dĩ là do chúng ta phát hiện trước.” Hứa Minh Uyên nói, “Nếu muốn phái người đi điều tra thì dĩ nhiên cần phải là người của chúng ta.”

Khác với các phân cục khác, phân cục Hưng Hải có khá ít điều tra viên, nói thẳng là chỉ có hai người, một người đã được điều chuyển, người còn lại chính là cậu, vậy nên cô ấy thực sự không còn lựa chọn nào khác.

“Đi thôi.” Bối Sầm Yên nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt Hứa Minh Uyên, lạnh lùng cảnh cáo: “Tự kiểm soát bản thân, đừng phá hủy cả thị trấn.”

“Yên tâm.” Hứa Minh Uyên đáp.

Cậu biết Bối Sầm Yên nhất định sẽ đồng ý. Lúc này, cậu đã dùng di động để đặt vé máy bay tới thị trấn Cổ Phương, đăng ký thời gian bay là sáng sớm lúc 6 giờ, đúng vào thời điểm chuyển giao giữa đêm và sáng.

Khi mặt trời mọc, những áp lực điên cuồng khó có thể chịu đựng đó sẽ cùng nhau biến mất, và mọi cảm xúc của Hứa Minh Uyên cũng sẽ theo đêm tối mà tiêu tan, như là nước biển chảy ra để lại một sa mạc khô cạn.

Hứa Minh Uyên đã để Bối Sầm Yên xem qua về thời gian trên vé máy bay, đùa vui nói: “Ban ngày tôi sẽ tự nhắc nhở bản thân.”

Thời gian bay cận kề nên không kịp về nhà, Hứa Minh Uyên tùy tiện thu dọn một ít quần áo và đồ dùng cần thiết ở ký túc xá của cơ quan, sau đó trực tiếp đến sân bay.

Cậu mặc một bộ quần áo rộng thùng thình màu đen, trên áo thêu họa tiết sư tử tối màu, miệng sư tử mở rộng, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn cùng chiếc lưỡi đỏ tươi nổi bật trên nền đen, khiến nó sinh động như thể sắp sống lại, để lộ ra vẻ hoang dã và nguy hiểm.

Trên đầu cậu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng màu, vành mũ hạ thấp, chỉ để lộ đôi môi hơi mỉm cười và đường nét cằm sắc sảo.

Người qua đường không nhìn rõ khuôn mặt của cậu, nhưng họ bị thu hút bởi phong thái khác người và khí chất áp đảo tỏa ra từ cậu, cảm giác hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Hứa Minh Uyên có đôi tai rất thính, cậu nghe thấy có mấy cô gái trẻ đang bàn tán về mình, tò mò không biết cậu có phải là minh tinh hay không, thậm chí còn đùn đẩy nhau muốn đến xin phương thức liên lạc của cậu.

Cậu thích cảm giác được chú ý này, liền ngẩng đầu nhìn về phía nhóm nữ sinh gần đó nhất rồi cười khẽ hỏi: “Thảo luận ra kết quả gì chưa?”

Hứa Minh Uyên sở hữu ngoại hình cực kỳ xuất sắc, là loại vẻ đẹp mà khiến người khác không ghen tị nổi, chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn lên. Ngũ quan của cậu tinh xảo và sắc nét, đặc biệt là đôi mắt, giống như những viên hắc diệu thạch quý giá, sâu thẳm, bí ẩn và lấp lánh.

Khi cậu cười, ánh mắt càng trở nên rực rỡ, phản chiếu ánh đèn xung quanh như những vì sao nhỏ, lấp lánh như thể muốn trao toàn bộ thế giới vào tay đối phương. Tuy nhiên, nụ cười đó không hoàn toàn vô hại, bên trong ẩn chứa một mối nguy hiểm, tạo ra một cảm giác nhàn nhạt nhưng lạnh lẽo, khiến người bình thường không dám đến gần.

Mấy cô gái kia lập tức đỏ mặt, một trong số họ là cô gái đang bàn luận sôi nổi nhất thì càng thẹn thùng cúi đầu, lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi…”

Cô nàng vội vàng kéo chiếc vali nhỏ, túm lấy vài người bạn rồi nhanh chóng rời đi.

Hứa Minh Uyên thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu xuống. Dù chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, nhưng cậu lại rất thích những tiếp xúc ngắn ngủi với người thường như vậy.

Sự tốt đẹp, bình dị và sức sống luôn mang lại niềm vui cho con người, và tiếp xúc với họ sẽ giúp Hứa Minh Uyên cảm nhận được sợi dây liên kết bản thân với xã hội, đồng thời khiến cậu nhận ra bản thân mình không bình thường đến mức nào. Bởi vì sau những tiếp xúc ngắn ngủi này, cậu lại tưởng tượng ra những cách để hủy diệt họ.

Dường như cậu luôn cần phải trải qua nỗi đau, mất mát điều gì đó, mới có thể hoàn thiện định nghĩa về sự sống của mình.

Vì vậy, vào ban đêm, Hứa Minh Uyên chịu áp lực, tự trói buộc bản thân. Nhưng những điều u ám đó sẽ tích tụ lại, luôn cần một nơi để được phóng thích. May mắn thay, hiện tại mặt trời đã lên.

Hứa Minh Uyên quay đầu nhìn ra ngoài, qua lớp kính trong suốt, mặt trời dần dâng lên từ đường chân trời, ánh sáng mạnh mẽ khiến mọi sắc thái trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại màu cam vàng đồng nhất.

Cậu cũng không phải ngoại lệ, nụ cười bên khóe miệng từ từ biến mất, đôi mắt hắc diệu thạch vẫn sáng rực, nhưng sự sống động và linh hoạt thuộc về ban đêm bắt đầu trôi đi.

“Nhớ tìm chỗ ở thoải mái.” Hứa Minh Uyên nói với chút cảm xúc còn sót lại cuối cùng.

Ánh sáng mặt trời tươi đẹp xuyên qua kính rọi thẳng lên người Hứa Minh Uyên, cậu ngẩng đầu, đôi mắt không hề có chút thần thái nào, lạnh lùng như thể một cỗ máy.

“Đã biết.” Hứa Minh Uyên bình tĩnh đáp, rồi lấy ra một cuốn sổ tay, mở ra và đặt lên đùi.

~~~~~~~~~~

Note: ‘Cục Quản lý Thần bí’ có nhiều ‘Phân cục’. ‘Phân cục’ có nhiều ‘Cơ quan’.

Giống như một công ty có nhiều chi nhánh, mỗi chi nhánh có nhiều bộ phận.

Hứa Minh Uyên là điều tra viên tại Cơ quan Điều tra tại Phân cục Hưng Hải của Cục Quản lý Thần bí.