Chương 41: Chỉ gọi chị khi ở trên giường

Hai người dính ở bên nhau cả buổi sáng, sau bữa trưa Tiểu Dư lái xe tới đón Trịnh Ngộ Tư ra sân bay, vốn định đưa Ninh Khanh về trường học trước, nhưng Ninh Khanh kiên trì muốn đưa anh ra sân bay rồi mới quay về, Trịnh Ngộ Tư cũng chiều theo tâm tình của cô.

Ngày đầu tiên làm việc, sân bay người không có nhiều người, Tiểu Dư cũng vì hút thuốc nên không đi vào cùng, Ninh Khanh bị Trịnh Ngộ Tư dẫn vào trong một góc, đè ở trên tường triền miên hôn một lúc, cho đến khi cô thở dốc mới buông ra.

“Đã đến giờ lên máy bay rồi.” Trịnh Ngộ Tư nhéo vành tai cô, tranh thủ chạm vào cô một lúc trước khi tách ra.

Ninh Khanh chớp chớp mắt, không thích hợp nói “Được rồi, xa nhau có năm ngày mà thôi, làm như sắp xa nhau cả tháng vậy.”

Trịnh Ngộ Tư bất mãn cúi đầu cắn môi cô “Buổi sáng thật sự không nên đút em ăn no như vậy.”

Ninh Khanh nhanh chóng nhìn xung quanh xem có người nào đi ngang qua nghe thấy mấy lời xấu xa của người đàn ông này không, cũng may những người đi ngang qua đều tuân thủ phẩm chất tốt phi lễ chớ nhìn, đắm chìm trong điện thoại của họ.

Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn Trịnh Ngộ Tư, bị sự dịu dàng quyến luyến trong ánh mắt của đối phương đánh bại “Buổi tối thứ sáu, em đến đón anh.”

“Được.” Anh lại rơi xuống một nụ hôn.

Sau khi Ninh Khanh bị vẻ mặt bát quái nhưng lại ngại mở miệng hỏi của Tiểu Dư đưa về trường học, không kìm nén được nụ cười trên khóe miệng.

Bọn họ thật sự một giây cũng không muốn tách rời, có lẽ đây chính là cảm giác khi yêu.

Tạm xa nhau một chút, cô bắt đầu chờ mong đến thứ sáu.

Những ngày bận rộn trôi qua nhanh chóng, tuần này Ninh Khanh thành thật lên lớp, quay một số video trong thời gian rảnh rỗi, ngoài ra hợp tác với Nguyễn Văn đã lâu không gặp để chụp một bộ ảnh mới.

“Nghe nói chị gia nhập studio?” Ninh Khanh tay cầm trà hoa quả hỏi Nguyễn Văn đang ở lau máy ảnh ở bên cạnh.

“Đúng vậy, em biết chị quen với sự tự do rồi.” Trong giọng điệu của Nguyễn Văn có chút bất đắc dĩ “Nhưng điều kiện anh ta đưa ra quá hấp dẫn…”

Nguyễn Văn làm nhϊếp ảnh độc lập ngần ấy năm, đã sớm là một tiểu phú bà, Ninh Khanh mới không tin lời nói nhảm của cô ấy, trợn tròn mắt “Bỏ đi, chị mà thiếu chút tiền ấy?”

“Nói chuyện tiền bạc thật tầm thường a!” Nguyễn Văn cười ranh mãnh “Chị đây là vì theo đuổi đàn ông!”

Con ngươi của Ninh Khanh run lên “Quý Vũ Sâm?”

Nguyễn Văn nhướng mày coi như ngầm thừa nhận, Ninh Khanh cúi đầu suy nghĩ một lát “Có thể, cái tính cách Quý Vũ Sâm này, vừa lúc cần một chị gái hơn anh ta hai tuổi như chị là có thể áp chế được.”

“Trộm vía, chị đây sẽ cố gắng ‘ áp chế ’ hắn sớm nhất có thể.”

Thứ sáu đến rất nhanh, vốn dĩ ban ngày Tiểu Dư liên hệ với Ninh Khanh, muốn hẹn cùng nhau tới đón người ở sân bay, nhưng Ninh Khanh suy nghĩ tối thứ sáu còn bắt người ta làm thêm thì quá vô nhân đạo, nên cô vung tay nhắn một tin: Không cần, chúng tôi có thể gọi taxi là được.

Tiểu Dư ở trong nhóm kêu lên “Bà chủ xinh đẹp anh minh”.

Ninh Khanh đến sân bay lúc 7 giờ tối, nửa giờ sau, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kéo vali đi về phía cô, theo sau còn có một người phụ nữ có khí chất nổi bật ở xa.

A? Phụ nữ?

Trịnh Ngộ Tư đi đến trước mặt Ninh Khanh, đưa tay lên nhéo mặt cô, cười nói “Năm ngày không ở bên nhau, em lại làm cho mình gầy đi.”

Ninh Khanh nắm lấy bàn tay to ở trên mặt, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía người phụ nữ sau anh kia.

Người phụ nữ mặc một bộ vest trắng chỉnh tề, khí chất lạnh lùng điềm tĩnh, có thể nhìn ra được sự nghiệp thành công. Ngũ quan khá sinh động, nhìn có chút quen thuộc, lúc đầu không có biểu cảm gì, nhưng khi Ninh Khanh nhìn cô ấy, lại lộ ra một nụ cười ôn nhu hào phóng, trong phút chốc, Ninh Khanh còn không nghĩ ra dùng từ nào để có thể hình dung vẻ đẹp của cô ấy.

“Chiếc vòng cổ này thật sự rất hợp với em.” Thanh âm cùng khí chất của cô ấy giống nhau, thanh lãnh êm tai.

Vòng cổ trên cổ Ninh Khanh là quà sinh nhật trước đó Trịnh Ngộ Tư tặng cho cô …

“Lạc Lạc?” Người vẫn có thể liên quan đến vòng cổ chỉ có thể là người thiết kế nó.

Lạc Lạc nhướng mày, biểu cảm này cô bày ra vô cùng quyến rũ “Em của tôi quả nhiên thông minh.”

Khó trách Ninh Khanh nhìn cô ấy có cảm giác quen thuộc, Lạc Lạc từng đăng một vài bức ảnh trên Weibo, lúc ấy cô còn ngắm nhìn người đẹp một lúc lâu.

Có người đẹp làm bạn Ninh Khanh không chút do dự vứt bỏ người đàn ông, cùng Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, trò chuyện vui vẻ suốt dọc đường.

“Khi còn nhỏ nó cùng Quý Vũ Sâm quậy với nhau cả ngày, rõ ràng tính cách khác nhau một trời một vực, nhưng lại khá hợp nhau.” Lạc Lạc chống cằm, nói Quý Vũ Sâm là anh họ của mình, ba người họ chơi với nhau từ nhỏ, Trịnh Ngộ Tư kém họ một tuổi.

Lạc Lạc tiếp tục nói “Khi còn nhỏ vẫn còn rất tự nhiên gọi chị Lạc Lạc, nhưng khi lớn lên không còn gọi chị nữa, ôi, buồn quá.”

Trịnh Ngộ Tư ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Ninh Khanh, ánh mắt thẳng tắp kia, cô lập tức hiểu ý anh.

Trịnh Ngộ Tư bây giờ, sẽ chỉ ở trên giường mới gọi cô là “Chị”…

Mặt Ninh Khanh nóng bừng, may mắn có màn đêm che giấu, nên không bị nhìn ra.

“Nó độc thân bấy lâu nay, suýt nữa chị còn cho rằng nó thích anh của chị… Kết quả năm nay mới biết được nó thích em hai năm, khá lắm, giấu rất kĩ.”

Xe taxi rất nhanh đưa Lạc Lạc về chỗ ở của cô ấy, Trịnh Ngộ Tư xuống xe mở cửa cho, Lạc Lạc để lại một câu “Khi nào rảnh thì cùng nhau đi dạo phố”, nói xong rồi phóng khoáng rời đi.

Anh nhân cơ hội ngồi luôn vào ghế sau, nắm lấy bàn tay nhỏ đang nghĩ đến, đang định nói gì đó, Ninh Khanh đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía Lạc Lạc rời đi, kêu lên.

Trịnh Ngộ Tư vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, bắt lấy hai tay của người phụ nữ rồi đặt ra sau lưng, mạnh mẽ giam cầm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống. Lạc Lạc giãy giụa mấy lần cũng vô ích, đành phải tùy ý để người đàn ông kia hôn.

Họ lặng lẽ hôn nhau một lúc, người kia buông Lạc Lạc ra, nhìn về phía họ bên này.

Trịnh Ngộ Tư gật đầu với anh ta, rồi kêu tài xế rời đi.