Chương 39: Không được bắn, bằng không anh nhất định phải chết

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh nháy mắt trôi qua, Ninh Khanh vẫn có chút không thoải mái với tâm trạng sắp phải xa cách Trịnh Ngộ Tư, buổi sáng khi tỉnh lại bám chặt lấy anh như một con gấu Koala.

“Hừ… có năm ngày không gặp được anh!” Ninh Khanh ghé vào trên người người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ủ rũ vùi đầu vào vai anh, há miệng cắn nhẹ lên vai anh làm bộ trút giận.

Ngày hôm qua Trịnh Ngộ Tư nhận được cuộc gọi tạm thời đi công tác thay cho Quý Vũ Sâm, đến buổi chiều thứ sáu mới có thể trở về.

Anh vuốt ve tấm lưng bóng loáng của người phụ nữ nhỏ, hưởng thụ xúc cảm mềm mại bị đè ép trước ngực, thoải mái nheo mắt nghe cô oán giận, dưới hàng mi dài là sự cưng chiều dịu dàng.

Trịnh Ngộ Tư nghiêng người hôn lên vành tai cô, dỗ dành “Ngoan, anh sẽ quay lại sớm mang quà về cho em.”

“Em không cần quà.” Cô rầu rĩ không vui trả lời “Em chỉ cần anh…”

Trịnh Ngộ Tư nghe vậy, đẩy cô lên bằng phần thân dưới đã cứng đờ từ lúc anh tỉnh dậy. Ninh Khanh cảm nhận được ám chỉ của người đàn ông, vừa vặn vẹo vừa cọ cọ, người đàn ông bị làn da mịn màng áp sát vào cơ thể đến dục hỏa đốt người, giữ eo cô định xoay người đè xuống.

Ninh Khanh tay mắt lanh lẹ mà đè anh xuống trước, còn hôn “chụt” một cái nặng nề lên mặt Trịnh Ngộ Tư, giọng nói mềm mại tràn đầy du͙© vọиɠ khàn khàn “Ngoan, chị muốn ở trên.”

Cô nháy mắt với người dưới thân, đối phương rất chu đáo mà nghe lời cô.

Ninh Khanh cúi người xuống, cẩn thận hôn lên khắp cơ thể anh, tiếng thở dốc thô nặng ở bên tai, l*иg ngực cứng rắn phập phồng, cơ bụng căng lên, dường như đang chịu đựng điều gì đó.

Đôi môi mềm mại dọc theo tuyến nhân ngư đi vào trong rừng rậm, tìm được kia cây cột nóng rực, nơi đó sớm đã cứng rắn nóng bỏng, cô nắm ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên vuốt xuống, như thể cô đang nâng niu một bảo vật quý giá nào đó.

Qυყ đầυ đầy đặn mượt mà, đôi mắt nhỏ trên đỉnh khẽ mấp máy, mơ hồ có vệt nước tràn ra, Ninh Khanh nhìn có chút mê mang, bị mê hoặc đến gần.

Của anh không có mùi khó chịu, nó hơi kỳ lạ, có lẽ là hương vị da^ʍ mĩ, khiến cô nghiện luôn.

Ninh Khanh há miệng cuối cùng ăn anh vào.

Hương vị kia lập tức tràn đầy khoang miệng, cũng không xa lạ, vị tanh mặn cùng nóng bỏng kí©h thí©ɧ vị giác, mới nếm thử có hơi ác cảm, nhưng rất nhanh lại khiến cô muốn ăn nhiều hơn.

Nhưng của anh quá lớn, Ninh Khanh chỉ có thể khó khăn nuốt xuống từng chút một.

“Hừm… thật ngoan.” Trịnh Ngộ Tư thở gấp vuốt tóc cô, ra lệnh “Ngậm sâu chút nữa.”

Ninh Khanh cảm thấy cái miệng nhỏ của mình bị căng ra hết cỡ, ngước mắt lên đau khổ nhìn anh một cái.

Trịnh Ngộ Tư bị cái nhìn này kí©h thí©ɧ dục hỏa, nhưng anh không nỡ để sâu vào cổ họng cô.

Miệng cô quả thực quá nhỏ, ngậm anh có chút khó khăn, hàm răng thỉnh thoảng cọ vào mang theo cơn đau mơ hồ, kɧoáı ©ảʍ chỉ có tăng không giảm.

Ấn nhẹ nhàng vào trong miệng nhỏ của cô một lúc rồi rút ra, toàn bộ nước bọt của cô dính ở trên đó, liếʍ anh đến sáng bóng ướŧ áŧ.

Anh kéo cô gái nhỏ lên, để cô ngồi trên đùi mình, đưa tay xâm nhập vào miệng huyệt, nơi đó đã ướŧ áŧ hoàn toàn. Trịnh Ngộ Tư nắm lấy dươиɠ ѵậŧ không chịu nổi của mình và nhắm thẳng vào hoa huyệt.

Ninh Khanh dùng ngón tay hơi hơi mở căng tiểu huyệt chật hẹp ra, để cho anh tiến vào thuận lợi hơn, tránh cho việc vì quá chặt mà chỉ vào được một nửa.

Cô hạ eo từ từ ngồi xuống, cảm nhận thân thể mình được khảm vào và lấp đầy từng tấc một, vật thô dài đẩy ra lối đi chật hẹp, kéo căng bức tường bên trong vốn đang khép kín ra hết cỡ.

“Thật trướng…” Ninh Khanh cau mày, thích ứng với dị vật đang tồn tại trong cơ thể.

Trịnh Ngộ Tư nhéo eo cô, rõ ràng cũng bị tiểu huyệt tuyệt vời này xoắn đến mức muốn đảo lộn thế giới trong thân thể của cô, nhưng giọng điệu vẫn hời hợt cố ý kí©h thí©ɧ cô “Không phải tối hôm qua mới làm sao, bây giờ lại ăn không nổi?”

“Hừ!” Ninh Khanh kẹp chặt hoa huyệt, nghe thấy tiếng thở gấp của người đàn ông, hai tay đặt lên l*иg ngực phập phồng dồn dập, nhướng mày khıêυ khí©h “Ở bên trong tôi mà còn dám nói mấy lời như vậy, chờ tôi chơi cậu sau.”

Trịnh Ngộ Tư bị bộ dáng đáng yêu của cô làm cho buồn cười, cưng chiều phối hợp với cô “Chị em sai rồi, chơi em đi được không.”

Ninh Khanh uốn éo vòng eo mềm mại uyển chuyển, côn ŧᏂịŧ theo động tác của cô nghiền qua từng điểm nhạy cảm trong lối đi. Thịt non cắn chặt dị vật, như là đang hoan nghênh anh xâm chiếm nhiều hơn nữa.

“Ưm a, sâu quá …”

Qυყ đầυ chặt chẽ đặt ở hoa tâm, đi theo hướng cô vặn vẹo eo mà cùng nhau xoáy thành vòng tròn. Cảm giác ngứa ngáy tê dại từ nơi hai người kết hợp truyền đến từng tế bào trong cơ thể, chỉ có thể càng kịch liệt đong đưa hơn mới có thể tạm thời làm dịu đi.

Da thịt tuyết trắng trên người Ninh Khanh trở nên ửng hồng, Trịnh Ngộ Tư xoa mông cô rồi vỗ mạnh một cái.

“A…” Cô vừa thấy đau vừa vui sướиɠ co rút hoa huyệt, lực đạo kia như muốn đem ép khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Trịnh Ngộ Tư thấp giọng rêи ɾỉ, mỗi lần người phụ nữ của anh co rút đều có thể mang lại kɧoáı ©ảʍ cực hạn, trên thịt non như có vô số cái miệng nhỏ cắn chặt dươиɠ ѵậŧ, ướŧ áŧ chặt khít, anh sướиɠ đến mức chỉ muốn chết ở trên người mềm mại của Ninh Khanh.

Ninh Khanh dần dần nắm vững kỹ xảo, cưỡi trên người anh, nắm lấy bàn tay to của người đàn ông đặt lên hai luồng mềm mại trước ngực, cô cười mị hoặc, đầu ngón tay lưu luyến trên đôi môi mỏng của anh, âm thanh dụ dỗ “Anh trai, em có da^ʍ không? Không được bắn, bằng không anh nhất định phải chết…”

Lời này làm cho Trịnh Ngộ Tư gần như mất đi lý trí.

Anh muốn lật người đè tiểu hồ ly tinh này xuống, rồi làm cô cho đến khi xin tha, nhưng lúc này Ninh Khanh lại ngửa mặt lên, tận hưởng cao trào đầu tiên trong buổi sáng.

“A… thoải mái quá a…” Cô thả lỏng hoa huyệt đang xoắn chặt, gục xuống vai người đàn ông, thở hổn hển hồi tưởng lại dư vị vừa rồi.

Bả vai bị giữ chặt, trời đất quay cuồng, trong nháy mắt anh trao đổi vị trí.

Trịnh Ngộ Tư nhẹ nhàng đưa đẩy phần thân dưới, đưa tay ấn vào bụng dưới của cô, đây là nơi mẫn cảm nhất của Ninh Khanh, mỗi lần ấn đều có thể kéo dài kɧoáı ©ảʍ của cô.

“Ưm… anh trai, thật tuyệt.” Cô bị làm thấy thoải mái, cánh tay ngó sen quấn quanh người anh, mấy lời lẽ ngọt ngào được tuôn ra, khen ngợi kích cỡ và độ bền của đối phương.

“Đến giờ ăn sáng rồi, bảo bối.” Trịnh Ngộ Tư nói nhẹ bên tai cô.