Chương 79: Tranh sủng

Một tháng sau.

Cố Đường nhận được một món đồ chuyển phát nhanh, mở ra thì phát hiện là một hộp chocolate được đóng gói tinh xảo kèm theo tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh.

Là Tùy Việt từ nước ngoài gửi cho cô.

Đêm hôm nay, Cố Đường cùng Tống Dục, Thời Dục cùng nhau trải qua.

Tống Dục mang theo một bình rượu tới, Cố Đường cùng Thời Dục cùng nhau nấu cơm, còn nướng một cái bánh kem, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.

Ăn xong bữa tối, bên ngoài trời mưa lâm râm, vừa ướt vừa lạnh.

Khi Cố Đường bảo hai người ở lại, chuông cửa vang lên.

Cô mở cửa, phát hiện người ở ngoài là Thẩm Dịch.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là tây trang, thoạt nhìn mới vừa tan làm, biểu tình lộ ra một chút ủ rũ, sắc mặt trắng hơn so với ngày thường.

Cố Đường vội vàng mở cửa để anh vào.

Tống Dục nhìn Thẩm Dịch, hơi có chút ngoài ý muốn, bởi vì như mọi năm, đáng lẽ anh đang trong bữa tiệc rượu.

Cố Đường rót một chén rượu cho Thẩm Dịch, để anh làm ấm người, Thẩm Dịch từ trong túi áo khoác móc ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho cô.

“Giáng Sinh vui vẻ, xe ở dưới lầu, chút nữa tôi sẽ đi.”

Cố Đường mở ra, là một chiếc lắc bạc, tôn lên làn da tuyết trắng, mang ở trên cổ tay cực kỳ tinh xảo, viên kim cương lộng lẫy bắt mắt dưới ánh đèn.

Tống Dục nhìn còn lẩm bẩm một câu chú nhỏ bất công, Thẩm Dịch lại lấy ra một hộp chocolate trong túi khác cho hắn, thành công ngăn chặn lời oan thán.

Cố Đường nhìn cái hộp đóng gói kia, nhịn không được cười một cái, thứ này cùng cái Tùy Việt đưa cô giống nhau như đúc, xem ra là Thẩm Dịch đem bánh Tùy Việt tặng cho Tống Dục.

Thẩm Dịch nhìn Thời Dục đang ngồi trên ghế sô pha.

“Ngại quá, tôi không biết cậu cũng ở đây.”

Thời Dục vội vàng nói không sao, hai người khách khí hàn huyên hai câu, Thẩm Dịch uống rượu xong liền đứng dậy muốn đi.

Cố Đường vội vàng mặc áo khoác.

“Em đưa anh đến dưới lầu.”

Tống Dục giúp Cố Đường đeo thêm khăn, hắn không coi Thẩm Dịch là người ngoài, nhưng đối với Cố Đường, Thẩm Dịch là khách.

Hai người ra cửa, Thời Dục nhìn bóng dáng họ khuất dần, tầm mắt dời về phía Tống Dục, Tống Dục nhướng mày.

Quan hệ giữa cả hai hòa hoãn không ít, nhưng cũng không thể nói đã khôi phục tình bạn, Tống Dục không để ý đến cậu, cầm lấy di động bắt đầu chơi game.

Cố Đường cùng Thẩm Dịch vào thang máy, cửa thang máy mới vừa đóng lại, Thẩm Dịch liền ôm eo cô, nụ hôn ào ạt rơi xuống.

Mới chỉ ngồi trong phòng vài phút, trên người còn mang theo hơi thở lạnh lẽo, môi cũng lạnh, mang theo khí thế che trời lấp đất đánh úp, Cố Đường sửng sốt vài giây, ngay sau đó nhắm lại mắt.

Hai người đều uống rượu, trong miệng đều là mùi rượu, chiếc lưỡi ướŧ áŧ khuấy loạn trong miệng cô một hồi.

Thang máy vừa xuống, Thẩm Dịch mới buông ra.

Hai người một trước một sau, Cố Đường trầm mặc đi theo sau Thẩm Dịch, ra đại sảnh, đập vào mặt là gió lạnh, cô không khỏi ôm lấy hai tay, Thẩm Dịch chắn ở phía trước, cơ thể cao lớn như một bức tường vì cô chặn gió lạnh mưa phùn.

“Ngồi với tôi thêm một chút có được không?” Thẩm Dịch nói.

Cố Đường ừ một tiếng.

Thẩm Dịch xoay người lại, ngón tay xoa mặt cô, ánh mắt sâu thẳm không hề chớp mà nhìn chằm chằm người đối diện.

Ngón tay của anh ấm áp khô ráo, chạm vào gương mặt nhỏ lạnh lẽo, Cố Đường duỗi tay ôm lấy eo anh, cho anh một cái ôm.

“Giáng sinh vui vẻ.”

Cô không biết lần gặp mặt sau là khi nào, cho nên lời gì có thể chúc đều nói hết.

Thẩm Dịch sờ sờ tóc cô, hôn lên cái trán trắng trẻo.

“Ngày mai tôi muốn gặp em, được không?” Anh hỏi.

Cố Đường sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu.

“Em tới tìm anh.”

Hai người có muốn gặp cũng không thể gặp trong nhà cô, Cố Đường sợ bị Tống Dục phát hiện.

Tiễn Thẩm Dịch đi, khi trở về phòng, tâm tình Cố Đường cực kỳ rối loạn, cô vừa mê man lại bàng hoàng, vốn còn tưởng mình cùng Thẩm Dịch đã kết thúc, không nghĩ tới hôm nay anh đột nhiên tới tìm.

Nhưng nghĩ tới phải đối mặt Thời Dục cùng Tống Dục, ba người ở chung cũng có chút xấu hổ, Cố Đường nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, sau đó mới vào nhà.

Thời Dục không ở trong phòng khách, phòng bếp truyền đến tiếng nước, lại nhìn Tống Dục đang chơi game trên ghế sô pha.

Thấy cô đã trở lại, Tống Dục lập tức buông điện thoại.

“Sao đi lâu vậy?”

“Thang máy có người đang dọn đồ nên phải chờ một lúc.”

Cô đã tìm cớ trước, bình tĩnh mà nói ra, sau đó đi đến phòng bếp.

Tống Dục cũng đi theo, ở hắn dưới mí mắt, hai người muốn ở một chỗ là không được.

Hắn dựa vào khung cửa, nói với Cố Đường.

“Đường Đường, đêm mai chúng ta qua đêm ở ngoài đi, anh đặt phòng ở khách sạn, có thể thưởng thức cảnh đêm.”

Cố Đường do dự một chút, liếc mắt nhìn sườn mặt Thời Dục, ánh mắt cậu trầm tĩnh, nhìn không ra cảm xúc phập phồng.

“Được.”

Cô không thể bởi vì có Thời Dục mà cự tuyệt Tống Dục.

“Đường Đường, phòng thí nghiệm quá lạnh, sáng mai có thể giúp em chọn áo khoác không?”

Thời Dục nói.

“Được.” Cố Đường đồng ý.

Đồng thời cô cũng không có cách cự tuyệt yêu cầu của Thời Dục, huống chi cậu chỉ muốn để cô mua quần áo giúp.

Cả ba nói chuyện xong, không khí tỏa ra cảm giác nặng nề.

Cố Đường bất đắc dĩ mà thở dài, cô không biết tình cảnh như vậy sẽ tái diễn trong bao lâu, hai người ai cũng không rời đi trước.

Tắm rửa xong, Cố Đường lên giường.

Cũng giống như lần đó, cô ngủ ở giữa, bên trái bên phải hai cơ thể ấm áp của đàn ông, ấm như hơi nóng của bếp lò, bao bọc cô ở giữa.

Cố Đường nghĩ thầm, hẳn đây là diễm phúc mà biết bao sắc nữ ao ước có được, đáng tiếc dấn thân vào thì cảm thấy tiêu thụ không nổi, thật mệt tâm.

Thời Dục tựa hồ ngủ rồi, nghe tiếng hít thở đều đều của cậu, Cố Đường mở to mắt, nhìn trần nhà.

Nghĩ đến những gì phải làm vào ngày mai, đầu cô là một mảnh lộn xộn, hoàn toàn không ngủ được.

Tay chân Tống Dục bắt đầu không thành thật, hết cách cô đành xoay người đối mặt với hắn.

“Đường Đường, anh muốn đi vệ sinh.”

Tống Dục bỗng nhiên nói.

Cố Đường hết lời để nói, hắn đi WC còn muốn báo cáo với cô?

Kết quả giây tiếp theo, cô đã bị Tống Dục một tay kéo vào lòng ngực, hắn ôm cô xuống giường, từng bước đi vào nhà vệ sinh.

Nháy mắt Cố Đường đã hiểu ý đồ của hắn, muốn giãy giụa, Tống Dục lại thở dài một tiếng.

“Nói nhỏ chút, đừng đánh thức tên kia.”

Cố Đường: “…”