Chương 35: Tôi sẵn lòng

Cố Đường nhìn dáng vẻ ốm yếu nằm trên giường của Tô Diễm, cô đoán tình hình hiện tại của hắn hẳn còn tệ hơn nhiều so với những gì hắn cố tình nói quá.

Dạng phụ nữ nào thấy đối phương không đồng ý yêu đương liền thọc một đao, chỉ có thể nói vướng vào đối tượng như vậy là xui xẻo.

Nhưng chính bản thân cô là một con chim hoàng yến bị què chân, giờ lại phải nuôi một con chó nhỏ?

“Tôi không cần anh dùng thân thể phục vụ, sau khi vết thương khá hơn thì có thể rời đi, tuyệt đối không được làm ầm ĩ."

Cố Đường suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời thu hắn vào, trực giác nói với cô rằng, cho dù cô từ chối, hắn vẫn sẽ ở lại.

Tô Diễm nhìn cô, dời tầm mắt xuống đùi cô, đột nhiên hỏi.

"Chân của cô còn có hy vọng chữa khỏi không?"

Cố Đường sửng sốt, nói.

"Không biết, bác sĩ nói còn có hi vọng, bất quá lúc trước còn cảm thấy đau đớn một chút thì giờ cũng không có cảm giác gì.”

Nghe cô nói như vậy, Tô Diễm vươn tay sờ bắp chân của cô.

"Nếu không để tôi xoa bóp cho cô, biết đâu có thể giúp cô khôi phục."

Xoa bóp?

Cố Đường nhớ ra cái lúc cô biết mình không còn đứng lên được, cô đã véo chân mình mỗi ngày, nhưng dường như tất cả chúng đều đang nhắc nhở cô rằng cô đã trở thành một kẻ tàn phế.

Đôi chân của cô giống như hai chiếc cọc gỗ, giống như một vật trang trí, thậm chí là một lực cản, cánh tay của cô đã trở nên săn chắc khỏe mạnh nhờ vào việc thay thế đôi chân, nhưng cô không thể từ bỏ, ngay cả khi hy vọng ngày càng mỏng manh, bất kể phải trả giá nào, miễn là còn cơ hội.

Nhưng Cố Đường cũng không từ chối lời giúp đỡ của Tô Diễm.

Cô biết có lẽ hắn không muốn nhận sự giúp đỡ của mình miễn phí.

Cố Đường và Tô Diễm cứ như vậy đạt thành thỏa thuận, cô thu lưu hắn một thời gian ngắn, chờ hắn dưỡng thương tốt sẽ giúp cô xoa bóp hai chân.

Bởi vì Thẩm Dịch vẫn ở nước ngoài, buổi tối trong biệt thự không có ai, còn Tùy Việt ở tầng dưới, nhưng hắn phải đến công ty vào ban ngày, nhưng không sáng đi tối về, nhàn rỗi hơn Thẩm Dịch rất nhiều.

Có khi hai ba tiếng đồng hồ hắn đã trở lại, lúc về luôn mang cho cô chút trà bánh hoặc bánh ngọt và đồ tráng miệng linh tinh, nhìn tên và địa chỉ cửa hàng in trên những chiếc túi đóng gói đó, cô còn nghi ngờ hắn chỉ ra ngoài để mua đồ ăn.

Tuy nhiên, hành vi vỗ béo của hắn vừa vặn lại dưỡng béo hai người Tô Diễm và Cố Đường.

Tùy Việt còn tưởng Cố Đường đã ăn hết những thứ mình mang về, vì vậy càng mua càng nhiều, nhìn cơ thể mảnh khảnh hơi gầy của Cố Đường có thêm da thịt, khí sắc cũng tốt hơn khiến hắn có cảm giác đạt được thành tựu.

Sau khi Tùy Việt bế Cố Đường lên phòng ngủ, hắn đặt đống đồ ăn vặt cô chưa ăn hết lên bàn, cuối cùng mới đóng cửa lại rời đi. Tô Diễm trốn trong phòng vệ sinh lúc này mới ra ngoài, bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Cố Đường nhìn hắn cầm nĩa ăn bánh ngọt, vẻ mặt rõ ràng đang thưởng thức đồ ăn, không để ý đến bơ dính trên môi, trong phòng ngủ tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của bánh ngọt. Cố Đường không kìm được mỉm cười, mạc danh lại có cảm giác yên bình.

Hơn nữa đối với Tô Diễm, cô không cảm thấy áp lực như Tống Dục, Thẩm Dịch hay thậm chí là Tùy Việt. Điều này không chỉ do sự khác biệt về thân phận và địa vị, mà còn bởi vì cô phải chấp nhận mối quan hệ không thể lộ ra ánh sáng, điều này làm cô luôn tự ti lo sợ.

Về phần Tô Diễm, hai người có xuất thân tương tự nhau, thậm chí hắn còn có vẻ kém hơn cô một chút, đều từng trải qua nghèo khó thậm chí đói lạnh tận cùng, hơn nữa ở nhiều phương diện cũng hòa hợp hơn, đối mặt với hắn ta, cô không cần lo lắng lỡ chọc giận hắn, thậm chí có thể vô sỉ biểu hiện ra mặt xấu xa, đối với cô mà nói đó cũng là cách giải tỏa áp lực tinh thần.

Vì vậy, không chỉ khẩu vị của cô cải thiện mà tâm trạng của cô cũng được cải thiện.

Chẳng trách những kẻ có tiền muốn kim ốc tàng kiều, ngoài nhu cầu du͙© vọиɠ còn có thỏa mãn tâm lý.

Tô Diễm nhanh chóng thu dọn đồ ăn thừa của Cố Đường, sau đó vào phòng tắm rửa tay, sau đó bắt đầu giúp cô xoa bóp chân.

“Tôi cảm thấy hình như cô mập hơn một chút.”

Tô Diễm một bên xoa, một bên nói.

Cố Đường từ màn hình điện thoại ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này cô đang chơi game, Tô Diễm dạy cô chơi, mặc dù cô chơi không tốt lắm, nhưng cũng không bận tâm tới điều này trước mặt Tô Diễm.

Nếu hắn nói điều gì đó khiến cô không hài lòng, cô sẽ không ngần ngại giận dỗi hắn.

“Anh cũng đã tăng cân." Cô nói.

"Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá”.

Rõ ràng bị nói béo có ảnh hưởng hoàn toàn khác nhau đối với phụ nữ và đàn ông. Tô Diễm lập tức nhảy ra khỏi giường, vén quần áo lên soi gương. Hắn vẫn đang mặc đồ của Cố Đường. Một người đàn ông có vòng eo nhỏ như cô thực sự là gầy như một cây gậy trúc.

Cố Đường cũng không ngại tị hiềm, thay vào đó, cô bỏ qua trò chơi đang diễn ra trên điện thoại di động, thoải mái hào phóng chiêm ngưỡng cơ bụng của đối phương.

Thực tế, hắn không có tăng cân nhiều, bởi vì trước đây hắn thực sự quá gầy, bây giờ nhìn còn khá hơn không ít, hơn nữa hắn còn trẻ, cơ bắp rõ ràng, vô cùng tương xứng với gương mặt.

Trước đó là cô giúp hắn thay băng, nhìn thấy vết thương của hắn máu chảy đầm đìa mà ghê, bây giờ vết thương đó đã liền, để lại một vết sẹo màu nâu đậm dưới xương sườn trái khoảng một centimet, cao hơn một chút là trái tim.

Tô Diễm chú ý tới ánh mắt của cô, quay người lại, ngữ khí tùy ý nói:

“Thương thế của tôi gần như lành hẳn rồi, thật sự không muốn ngủ với tôi sao? Qua thôn này không thấy cửa hàng trước đâu đấy.”

Thành thật mà nói, Cố Đường thực sự bị cám dỗ, nhưng cô vẫn từ chối.

Cô vẫn là bạn gái của Tống Dục. Trước đây là do quá bối rối, nhưng bây giờ cô đã rất sáng suốt. Cô không thể tiếp tục có lỗi với Tống Dục.

Cho dù hắn không thể nào biết được, cho dù hắn đột nhiên thông suốt rồi muốn chia tay cô.

Đang định tiếp tục xoa bóp chân giúp cô, Cố Đường đột nhiên nói: “Vết thương của anh gần lành rồi, có thể đi không?”

Tô Diễm sửng sốt.

"Anh khác với tôi. Nếu tôi có thể cử động đôi chân của mình như anh, tôi sẽ không sống như bây giờ. "

Cố Đường lại trực tiếp chọc phá tâm tư của hắn.

"Kỳ thực tôi biết anh muốn đi cùng tôi, thương hại tôi, muốn làm tôi vui vẻ. Nhưng tôi không cần, hẳn là anh có việc muốn làm, huống chi anh ở đây quá lâu cũng không tiện. "

Tô Diễm sững sờ, sau một lúc, hắn muốn nói lại thôi, nhưng lời hắn muốn nói đã bị cô nói hết.

“Được, đêm nay tôi sẽ đi.”

Tô Diễm bình tĩnh nói, hai người nhất thời không nói gì.

Trong khoảng thời gian quen nhau này, cho dù nam nữ không có tình yêu cũng có hoạn nạn chi tình, hai người đều đang ở điểm thấp nhất trong cuộc đời, không biết khi nào mới thoát ra được tình trạng khó khăn này, hoặc không có điều tồi tệ nhất nhưng sẽ có điều tồi tệ hơn xảy ra.

Ngay khi cả hai đang im lặng, điện thoại di động của Cố Đường vang lên, và cả hai đều biết đó là Tống Dục.

Tô Diễm biết ý lảng tránh trong nhà vệ sinh.

Hầu hết các vết thương của Tống Dục đã được chữa lành, hiện giờ hắn đã có thể xuất viện, hắn còn nói cho cô biết Thẩm Dịch sẽ trở lại Trung Quốc vào ngày mai.

Nghe được lời này, Cố Đường mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tim lại đập lỡ một nhịp.

Mặc dù cô hiểu rằng cô và Thẩm Dịch sẽ trở lại với hình thức chung sống trước đây, nhưng cả hai đều đã ngủ với nhau, họ có thể thực sự hòa thuận với nhau một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra không?

Con người không phải là máy móc, bộ nhớ không thể bị xóa chỉ bằng một cú nhấp chuột và phản ứng của cơ thể cũng vậy.

Tống Dục nhìn khuôn mặt của cô gái trên màn hình, nghiêm túc hỏi.

“Cố Đường, muốn qua đây không?”

Hả?

"Anh biết như vậy là ích kỷ. Em thật vất vả mới quen với cuộc sống hiện tại nhưng anh vẫn muốn em ở bên cạnh. Dù trước đây em có thích ai nhưng anh muốn hiện tại và sau này em sẽ thích anh.”

Ngay sau đó, Cố Đường nghe hắn nói tiếp.

“Nhưng chú nhỏ không đồng ý với ý kiến

của anh, chú nói sẽ gây bất lợi đến đến việc hồi phục và học tập của em”. Giọng điệu của Tống Dực lộ ra vài phần khó hiểu.

"Em đồng ý. Không sao cả. Dù sao em cũng không phải đến trường để học. Còn về việc hồi phục, nói không chừng điều trị ở nước ngoài sẽ tốt hơn cho quá trình hồi phục của."

Khi Cố Đường nghe thấy những gì Tống Dục nói, cô đã hơi ngạc nhiên.

Bởi vì sau tai nạn, cả hai đều trở nên thận trọng hơn. Căn bản Tống Dục không đề cập tới chuyện kia, huống chi là Thời Dục, hắn cũng không hỏi cô bất kỳ cái gì, cho nên Cố Đường cũng sẽ không đề cập tới, lại thân thiết với hắn như trước kia.

Cô không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng bây giờ đã biết, cô đương nhiên đồng ý.

Cô cũng cảm thấy đây có thể là sự lựa chọn tốt nhất, Tống Dục cần cô, mà cô có thể tránh được sự khó xử khi ở cùng Thẩm Dịch, điều này thật sự không thể tốt hơn.