Chương 31: Vui đùa

Tùy Việt rửa bát đĩa rồi đi ra, cảm nhận được khi nghe điện thoại, biểu hiện của Cố Đường có chút không đúng.

Xem ra cô đã biết Tống Dục xảy ra chuyện, hằn bèn nên lén lút đi tới sau lưng cô, vểnh tai lên nghe ngóng.

Cố Đường đang chịu cú sốc tâm lý cực lớn, bị cảm xúc phức tạp cùng áy náy lấn át mà dâng trào như điên, tự nhiên không phát hiện ra hắn.

Thẩm Dịch biết cô đang cố gắng tiêu hóa chuyện này, bèn an ủi cô rằng Tống Dục bây giờ tinh thần rất tốt, may mắn trong bất hạnh là không để lại di chứng gì, chỉ cần hồi phục vết thương, tuổi còn trẻ sức khỏe tốt sẽ nhanh chóng bình phục.

Cố Đường khẽ ậm ừ một tiếng, hai người rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Trước khi Thẩm Dịch mở lời, Cố Đường đã chủ động phá vỡ sự im lặng khó xử giữa hai người họ.

“Sau đó…sau đó cậu ấy có hỏi về tôi không?” Cô thận trọng hỏi, ngón tay nắm chặt điện thoại, hô hấp chững lại vài nhịp.

"Đó là lý do tôi gọi điện cho em. Nó sợ em suy nghĩ lung tung nên nhờ tôi nói cho em biết chuyện này, sau đó mới đích thân nói với em." Mặc dù Thẩm Dịch không biết Tống Dục sẽ nói gì với Cố Đường, nhưng anh đã đoán được một chút.

Tống Dục rất quan tâm đến cô, cũng không có ý định từ bỏ cô, mặc dù hắn biết người cô thích không phải mình.

Giờ phút này đầu óc Thẩm Dịch cũng có chút lộn xộn, suy nghĩ có chút chập chờn, dù sao tình huống hiện tại có chút phức tạp, anh rất mệt mỏi, bởi vì bản thân cũng bị kéo vào trong đó.

“Tôi tôn trọng suy nghĩ của em, em không cần nghĩ cho tôi, cũng không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.” Thẩm Dịch nói với Cố Đường.

Sau khi nghe điều này, mũi của Cố Đường chua xót mà không có lý do.

Kỳ thật cô cũng dần dần bình tĩnh lại, dù sao bao năm qua cô cũng đã quen với việc tự đối mặt và giải quyết vấn đề.

Dòng đời xô đẩy sẽ không cho phép cô than thân trách phận, lâu ngày chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực, vì không ai chở che nên cô đã sớm hình thành thói quen gạt cảm xúc sang một bên rồi xử lý vấn đề trước.

Cô biết hiện tại quan trọng nhất chính là thái độ của Tống Dục, cô có lỗi với hắn nên mặc kệ hắn muốn thế nào, cô cũng sẽ phối hợp.

Về phần cô và Thẩm Dịch, phải coi như không có chuyện gì xảy ra, không được phép để Tống Dục biết chuyện.

Tiếp theo, thực hiện từng bước một.

Khi Thẩm Dịch nói điều này, có lẽ anh đã đoán được lựa chọn của cô từ lâu.

Mặc dù từ góc độ lợi ích của anh mà nói, đây là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng Cố Đường có thể cảm nhận được sự quan tâm từ đó.

“Cảm ơn anh, Thẩm Dịch”.

Cố Đường và Thẩm Dịch đều là người sống tương đối thấu hiểu lòng người, không cần nói quá rõ ràng cũng có thể truyền đạt ý tứ nên biểu đạt cho đối phương.

Chỉ là thật dễ dàng để đưa ra quyết định, nhưng sau khi cuộc gọi kết thúc, những cảm xúc khó kìm nén đó ngay lập tức quay trở lại.

Cố Đường không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không mà sau khi cúp điện thoại, huyệt đạo cô bắt đầu ẩn ẩn đau, lục phủ ngũ tạng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Tùy Việt thực sự không nghe thấy bất cứ điều gì, giọng nói của Cố Đường rất nhỏ, cho dù đã tập trung tinh thần nhưng hắn cũng chỉ nghe được một tiếng cảm ơn, nhưng hắn cũng đoán rằng hai người họ chắc chắn đang che giấu Tống Dục. Dù sao, trong tình huống hiện tại của hắn, hắn cũng không biết liệu có phải hai người đó vừa mới bắt đầu mối quan hệ liền đã kết thúc rồi không.

Ngay khi Tùy Việt đang cân nhắc, hắn đột nhiên nghe thấy cô hừ một tiếng đau đớn, cong lưng, nhìn từ phía sau có chút khó chịu. Tùy Việt bước nhanh tới, nhìn thấy Cố Đường cau mày, sắc mặt tái nhợt, tay che lấy bụng.

“Cô sao vậy?"

Cố Đường ngước mắt lên nhìn Tùy Việt. Với động tác này, ruột và dạ dày của cô cuộn trào như sóng, một dòng nước ấm nóng trào ra từ cổ họng, mặc dù cô vội vàng lấy tay che miệng nhưng vẫn phun một ít lên quần áo hắn.

Thấy vậy, Tùy Việt nhanh chóng bế cô lên và lao vào phòng tắm.

Nhưng chân của Cố Đường không thể uốn, cô không thể ngồi xổm hoặc quỳ xuống, vì vậy hắn đành ôm cô ngồi xổm trước nhà vệ sinh, để cô nôn mửa.

Cố Đường không quan tâm đến chuyện khác, cô dựa vào bồn cầu, cúi đầu nôn mửa, trời đất tối sầm.

“Ọe…”

Tiếng nôn ọe của cô không ngừng vang lên trong phòng tắm, chẳng mấy chốc không khí tràn ngập mùi thức ăn xen lẫn mùi chua chua khó chịu.

Cố Đường cảm giác mình sắp nôn ra mật, khi ngẩng mặt lên, trên mặt đã giàn giụa nước mắt, cổ họng tràn ngập cảm giác chua chua cay cay, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Lúc này, một bàn tay vuốt ve lưng cô.

“Cô thấy đỡ hơn chưa?”

Cố Đường gian nan ừ một tiếng, giọng nói nghèn nghẹt khó chịu, hai mắt chua xót, cả người giống như thoát lực, dáng vẻ nan kham đến tột cùng nhưng lại không thể né tránh thoát khỏi.

Làm một người vô dụng thật sự rất phiền phức...

Cố Đường xác nhận không được nôn nữa, đóng cửa toilet, nhấn nút xả nước.

"Chúng ta hãy đến bệnh viện." Tùy Việt nói.”

"Không cần đi bệnh viện, chắc là khó tiêu, anh đi nghỉ ngơi đi." Cố Đường chịu đau nói.

Cô nhờ Tùy Việt bế mình lên lầu, cả hai người đều bẩn và cần tắm rửa sạch sẽ.

Vì vậy, hắn đã bế cô lên lầu, Cố Đường dựa vào vòng tay hắn, cố gắng làm dịu bầu không khí.

"Xin lỗi, tôi đã lãng phí tất cả nồi lẩu ngon mà anh nấu."

Tùy Việt, người có khiếu hài hước tuyệt vời, nay lại không cười và sửa lại lời nói một cách trịnh trọng.

“Không lãng phí, nhìn cô ăn rất ngon.”

Dừng một chút, hắn lại nhấn mạnh.

“Chỉ cần cô vui vẻ, không uổng công.”

Cố Đường không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cảm thấy lời này mang theo hai nghĩa.

“Còn nữa, chẳng phải nên trách tôi làm cô nôn sao?” Hắn thoải mái nói, bắt đầu trêu chọc.

"Không phải, là do tôi đã lâu không ăn đồ cay, do tôi không biết lượng sức ăn quá nhiều."

Cố Đường nói xong, hai người nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.

Sau một hồi tung hoành như vậy, cảm xúc quá tải của Cố Đường dường như cũng được giải tỏa phần nào, cô đi tắm, thay một bộ váy ngủ sạch sẽ, nằm trên giường, đột nhiên nhếch môi cười tự giễu.

Nhìn ở một góc độ khác, cô không làm gì sai cả, lúc đó cô chỉ đưa ra phán quyết có lợi nhất cho mình mà thôi.

Ngay cả khi cô được trao một cơ hội khác, cô ấy vẫn sẽ đưa ra quyết định tương tự.

Làm sao cô ấy có thể biết rằng Tống Dục không liên lạc với cô nhiều ngày như vậy vì hắn gặp tai nạn, mà lúc đó tâm trạng của cô vô cùng bất ổn, Thẩm Dịch lại quá quan tâm đến cô.

Giống như ông trời cố ý chơi đùa với cô, tất cả những nhân tố này trộn lẫn với nhau, căn bản không thể nhất thời giải thích, hơn nữa xong việc cô cũng không hối hận.

Thẩm Dịch đối với cô giống như một khúc gỗ trôi dạt tới trong lúc cô đang chuẩn bị chết đuối, cô ôm anh thật chặt, giống như khi sau khi cô xảy ra tai nạn, rồi bị gãy chân, Tống Dục bước đến bên cô và bảo muốn chăm sóc cho cô.

Sau khi tắm xong, Tùy Việt vô tình tìm được bộ đồ ngủ của Thẩm Dịch để thay, sau đó đi xuống lầu rót một cốc nước ấm, đẩy cửa phòng Cố Đường ra.

Nhìn thấy người đàn ông bước vào, Cố Đường sững người một lúc, trong lúc ngẩn ngơ còn tưởng Thẩm Dịch đã trở về.

"Uống chút nước ấm đi."

Khi Tùy Việtt đưa cốc tới, ánh mắt hắn rơi vào cô.

Cô gái vừa mới tắm xong ngồi ở trên giường, đắp chăn trên bụng, rõ ràng so với trước đây thoải mái hơn nhiều, lông mày giãn ra, sắc mặt tái nhợt đã có thêm huyết sắc.

Mái tóc dài của cô buông xõa, vừa mới được sấy khô nên trông hơi xoăn, giống như rong biển bông xù, chất liệu mềm mại, khi cô cầm cốc uống nước trông rất đáng yêu, dáng vóc gầy nhỏ khiến người ta mềm lòng.

Cố Đường uống gần hết cốc nước, trả lại cốc cho hắn.

"Thực xin lỗi, tôi thật sự làm phiền anh rồi."

Tùy Việt không nhịn được vươn tay xoa đầu cô, thật sự rất mềm mại dễ sờ, tay kia cầm lấy cái cốc, vừa lúc cổ họng có chút khát, liền vô ý thức đưa miệng cốc tới bên môi, ngẩng đầu uống hai ngụm nước còn lại.

Đối mặt với ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô gái, Tùy Việt đã nhận ra mình làm điều ngu ngốc gì, nhưng hắn đặt cốc xuống như không có chuyện gì xảy ra, và hỏi với vẻ mặt tự nhiên.

“Còn muốn uống nước không?”

Cố Đường lắc đầu, thầm nghĩ hắn đại khái là người không câu nệ tiểu tiết.

"Trông cô tốt hơn nhiều rồi, bụng còn khó chịu không? Cô có chắc là không cần đến bệnh viện không?"

Tùy Việt hỏi để tiếp tục chuyển hướng sự chú ý của cô.

"Ừm, không khó chịu. Ngủ một giấc chắc là không sao nữa.”

“Được, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”

Cố Đường gật đầu, nhìn Tùy Việt đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, cô cũng đồng thời nặng nề thở dài.

Không biết có phải là bởi vì chân của cô hay không, hiện tại đối với đàn ông săn sóc chiếu cố, cô thật sự không có sức chống cự.

Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định phải nhanh chóng lên tinh thần, không thể sống như phế vật, hại người hại mình!

Điều mà Cố Đường không bao giờ ngờ tới là lớp phòng thủ tâm lý mà cô vừa cố gắng dựng lên đã dễ dàng bị đánh bại bởi sự xuất hiện trở lại của "cơn ác mộng" đó.