Chương 29.2: Để cô ăn no

Cố Đường đã định nhịn đói, dì Phương vừa gọi điện thoại xin phép nghỉ, bà nói cháu trai nhỏ của bà đêm qua sốt cao, hiện đang nằm viện, nhưng điện thoại bà gọi cho Thẩm tiên sinh đã tắt máy, nên mới gọi cho cô.

Tất cả mọi thứ xảy ra vô cùng tình cờ.

Nhưng Cố Đường không ngờ rằng Tùy Việt, người vốn đã rời đi, sẽ quay lại lần nữa. Đương nhiên lần này cô ấy không từ chối, hơn nữa còn không quên nói việc dì Phương xin nghỉ ngày hôm nay cho hắn.

Vẻ mặt của Tùy Việt ngay lập tức trở nên có chút không nói nên lời, hắn bất đắc dĩ nhìn cô.

“Nếu tôi ngủ một hơi tới hơn mười giờ mới tỉnh thì cô phải làm thế nào?”

Cố Đường có chút ngượng ngùng nhìn hắn, nhưng không hé răng nói một lời.

Quả nhiên, cô là một cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện, thà tự ủy khuất chứ không muốn làm phiền người khác, đủ để biết ngày xưa cô đáng thương tới mức nào.

Tùy Việt bế cô lên.

"Bây giờ chúng ta đi xem trong tủ lạnh có gì đi. Tôi nấu ăn rất giỏi, cô thật may mắn đấy, Cố tiểu thư!"

Cố Đường chưa bao giờ nghe thấy một người đàn ông nào nói với cô bằng giọng điệu như vậy, nói như thế nào đây? Rõ ràng lời nói từ miệng hắn nói ra đều có chút ái muội, nhưng lại không màu mè ra vẻ, phảng phất như hai người là bạn tốt nhiều năm mới gặp lại.

Có thể nói người này thân thiện gần, hoặc là cao thủ tán gái, rất dễ dàng có thể kéo gần khoảng cách với người xa lạ.

Khi Cố Đường ngồi ở quầy nấu ăn, nhìn động tác cắt rửa rau lưu loát của Tùy Việt, sau đó xào chúng trong nồi, ban đầu cô nghĩ hắn đang khoe khoang, nhưng bây giờ cô mới tin rằng người này nấu ăn thực sự rất giỏi.

Trong mắt người ngoài, Tùy Việt là thiếu công tử không đàng hoàng, nhưng hắn sẵn sàng đầu tư thời gian công sức cho sở thích, vì vậy những kỹ năng mà hắn thành thạo có thể được mô tả là kỳ lạ và đa dạng.

Về kỹ năng nấu ăn, hắn đã dành thời gian học hỏi từ các đầu bếp, bất kể là món ăn Trung Quốc hay phương Tây hay, thậm chí là món tráng miệng hay các món nướng, hắn đều có thể làm được, nhưng so với đồ ăn phương Tây, hắn lại yêu thích sự đa dạng và phong phú của đồ ăn Trung Quốc.

Cố Đường nhìn một đĩa tôm bóc vỏ xào bông cải xanh, một đĩa đậu hũ Ma Bà, một đĩa thịt hâm lại và một nồi canh cá trắng.

Mấy món ăn nhà làm đơn giản nhưng lại đầy đủ hương sắc khiến cô bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Tùy Vuệt biết cô có thể ăn cay nên đã làm một món Tứ Xuyên ngon miệng, hy vọng cô gái nhỏ sẽ ăn nhiều hơn một chút.

Mà Cố Đường cũng vô cùng nể tình mà vùi đầu vào ăn, ngay cả khi không dùng lời nào để khen ngợi, thì biểu cảm trên khuôn mặt cũng đủ để Tùy Việt biết rằng tay nghề của hắn đã chinh phục được vị giác của Cố Đường, đã vậy hắn còn có cảm giác thỏa mãn hơn cả khi dành được vô số giải thưởng.

"Đồ anh nấu rất ngon, tôi no rồi. Cảm ơn."

Cố Đường ăn đầy một miệng, ăn xong liền lấy khăn giấy lau đi, môi còn hơi nóng, chắc là sưng lên rồi, nhưng cô vẫn chịu được, lâu lắm rồi mới ăn uống thoải mái như vậy.

Kỹ năng nấu ăn của dì Phương rất tốt, nhưng đồ ăn thiên về hương vị thanh đạm, trước khi bị tai nạn xe, cô rất nghiện đồ ăn cay, nhất là món lẩu cá cay hầm cải chua với xiên nướng.

Nhưng sau tai nạn xe cộ, cô vẫn luôn ăn rất nhạt để vết thương mau lành, sau khi được Tống Dục đón về, cậu cháu họ hình như ăn cay không tốt lắm, cô cũng sẽ không chủ động đề cập, cho nên đã lâu cô không được ăn ngon như vậy.

"Cô thích là được, còn muốn ăn cái gì? Tôi sẽ đặt món để người giao tới.”

Tùy Việt nhìn cô cười ôn nhu.

Cố Đường sững sờ một lúc, thầm nghĩ hình như hắn đối với cô quá tốt, nhưng nghĩ lại, nhất định là vì quan hệ của Thẩm Dịch, hắn muốn thay Thẩm Dịch chăm sóc cô thật tốt.

Vì vậy, Cố Đường mạnh dạn đề cập rằng mình muốn ăn lẩu, thịt bò, thịt ba chỉ, lòng vịt, tiết lợn và thịt hộp.

Nghe Cố Đường nói tên của một loạt món ăn rất trôi chảy, nụ cười của Tùy Việt càng sâu hơn, hắn nghĩ cô thực sự là một cô gái dễ thương, hơn nữa còn là một tiểu tham ăn ẩn giấu.

"Được rồi, ngoan ngoãn chờ anh Tùy nấu cho cô một nồi lẩu siêu ngon!"

Cố Đường nghe hắn gọi mình là anh Tùy thì sửng sốt, nhưng nhìn biểu tình của đối phương, cô không khỏi nhếch khóe miệng, vô cùng mong chờ nồi lẩu.

Mặt khác, Tùy Việt như được tiêm máu gà, hoàn toàn quên rằng mình đã không ngủ cả đêm, xắn tay áo bắt đầu đặt hàng và mua rau bằng điện thoại di động của mình với tinh thần phấn chấn.