Chương 78: Chặn gϊếŧ

Chương 78: Chặn gϊếŧ

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Loại cảm giác này trước kia hắn đã từng gặp qua một lần, chính là trong lần bị tập kích trong Thương Minh Thành khi đang đi cùng Mộ Dung Thiên.

Hiện giờ cảm giác này lại hiện lên một lần nữa không cần nói cũng biết chính là có người đang âm thầm theo dõi hắn gần đây.

Đoạn đường này chẳng qua chỉ là một con đường mòn, xung quanh có không ít cây cối hai bên vô cùng rậm rạp kết hợp với trời đêm tối thế này thì quả thật vô cùng thích hợp với việc ám sát xảy ra.

Nhưng là, hắn đang phi ngựa với tốc độ cao mà vẫn có loại cảm giác này xảy ra, trong khi lúc này chỉ có mỗi mình hắn đang phi trên đường, điều này chứng tỏ kẻ đến đang ở xa xa phía trước nhằm vào hắn.

"Xem ra có kẻ có khả năng trinh sát vị trí của ta, nhưng là người nào mới được đâu?"

Nhất Minh trong lòng nghi hoặc vô cùng, hắn từ khi "hoá duyên" xong liền chạy một mạch về phía trước không hề dừng lại, như thế mà vẫn có kẻ biết được lộ tuyến của hắn chặn đường ở phía trước.

Nhất Minh nhìn lên bầu trời trên cao, mây đen bắt đầu bằng từng đám nhỏ ùn ùn kéo tới che khuất một nửa vầng nguyệt trên không.

Gió càng lúc càng mạnh, bụi tung mù mịt cả con đường, trên cao cành cây nghiêng ngả, lá bay lả tả rơi rụng khắp mặt đường.

Ầm ầm!

Tiếng sấm nổ vang, từng hạt mưa bắt đầu nặng trĩu rơi lả tả xuống đất.

Cơn mưa bắt đầu lớn dần, lớn dần, đường cũng trở nên khó đi hơn trước rất nhiều, ngựa dường như đang giảm dần tốc độ do mưa to tạo thành một làn sương dày đặc trắng xóa rất khó để nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt.

Nhất Minh di chuyển bên dưới màn đêm kết hợp với làn sương dày đặc khiến cho cảm giác khó chịu dần dần biến mất không thấy.

"Mưa rồi… xem ra là ta không còn lựa chọn nào khác!" Nhất Minh nhìn về phía trước thầm nghĩ.

Phía sau có truy binh đuổi tới, phía trước có địch nhân chờ sẵn, nếu như không đột phá vòng vây mà nói, đợi hai đám người hợp lại ta hẳn phải chết không nghi ngờ!



"Đại ca, tên tiểu tử kia vẫn đang tiếp tục tiến lên, hiện giờ còn cách chúng ta hai dặm đường." một tên trung niên hai mắt phát sáng nhìn về phương hướng của Nhất Minh nói.

"Được, tam đệ thông báo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, một khi hắn vào trong phạm vi lập tức chém gϊếŧ!" Một tên trung niên cởi trần thân hình vạm vỡ, trên người còn khoác hai chồng xích sắt to bằng cánh tay từ trên vai phủ xuống trông lực lưỡng vô cùng.

"Được, đại ca!" một thanh niên tay mang trường kiếm thần sắc lạnh lùng nói.

"Thật không ngờ sau khi tới đây lại biết được tin tức tốt như vậy, lần này không những hoàn thành giao dịch còn được thêm một món hời tiền thưởng quả thật ông trời không tuyệt Tam Hổ trại - Mậu Dịch đường chúng ta, hahaha!"

Trung niên lực lưỡng ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, dây xích hai bên không ngừng rung động thanh âm "leng keng" vang lên nặng nề vô cùng.

"Lần này vẫn như mọi khi a, ta và tam đệ sẽ giáp công hai bên, nhị đệ ngươi từ xa tập kích không có vấn đề gì chứ?" Trung niên lực lưỡng nhìn sang hai người, hỏi.

"Không có vấn đề!" Hai người đồng thanh gật đầu nói.

"Lần này hành động tam đệ cũng vừa đột phá Tôi Thể bát trọng, nếu như không có vấn đề gì xảy ra thì Mậu Dịch đường chúng ta hôm nay được coi là tam hỷ lâm môn, hahaha!" Trung niên lực lưỡng nói.

"Haha, đúng vậy! Lần này hành động không thể nào thất bại được. Theo như tình báo ta nhận được thì tên tiểu tử kia đang bị thương trong người, hơn nữa hắn không có nghỉ ngơi trên đường hẳn là không chống đỡ được bao lâu.

Hắn hiện tại còn cách chúng ta một dặm!" Trung niên mắt sáng cười nhạt, nói.



"Tốt tốt tốt! Thông báo các anh em chuẩn bị vào vị trí." Trung niên lực lưỡng trầm giọng nói.

Cơn mưa vẫn đang tiếp tục trút xuống liên miên không dứt.

Nhất Minh tiếp tục phi ngựa về phía trước không hề có dấu hiệu dừng lại.

Bỗng một lúc, Nhất Minh kéo căng dây thuần, tiếng ngựa hí vang vọng xung quanh nhưng đều bị thanh âm mưa rơi cho lấn át phần nào.

Giờ khắc này Nhất Minh cảm nhận được một ánh mắt ở phía trước đang nhìn mình chằm chằm.

"Các ngươi đã muốn chết thì cũng không được trách ta ra tay độc ác!" Nhất Minh thần sắc hờ hững nhìn phía trước có không ít ánh mắt nhằm vào mình tựa như hàng trăm con kiến không ngừng bò lan khắp nơi khiến hắn khó chịu vô cùng!



Trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao lăng lệ không ngừng loé lên từng tia sáng bạc do nguyệt quang phản chiếu xuống dưới, Nhất Minh rời khỏi ngựa, một thân một mình bắt đầu di chuyển về phía trước.

"Hưu.."

Một tia sáng lóe lên một cái, một mũi tên mang theo từng tiếng xé gió bay thẳng về phía Nhất Minh mà tới.

Nhất Minh thần sắc lạnh nhạt, tay phải cầm đao quét ngang nhẹ nhàng, thanh âm "keng" vang lên, mũi tên ngay lập tức bị trường đao va chạm văng ra chỗ khác.

Trung niên mắt sáng vô cùng bất ngờ!

Hắn không ngờ dưới tình huống tầm nhìn bị hạn chế như vầy mà tên tiểu tử vẫn nhẹ nhàng chém bay mũi tên của hắn!

Điều này quả thật Tôi Thể cảnh có thể làm được sao? Nếu như ngươi nói ngươi có thần thức thì ta còn tin tưởng nhưng Tôi Thể cảnh làm sao mà có cho được!

Mắt sáng nhìn thấy một thiếu niên tay phải cầm đao từ từ bước dần về phía bọn hắn, trên mặt không chút biểu tình nào, ánh mắt còn đang không ngừng trực diện nhìn thẳng vào mắt hắn!

Bốn mắt nhìn nhau.

Trung niên mắt sáng có cảm giác tựa như bản thân bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm hận không thể lao đến làm thịt mình đồng dạng!

"Không có khả năng!"

Trung niên mắt sáng một tay cầm cung hai mắt trợn tròn thốt lên bốn chữ.

Hắn không tin vào sự thật này, hắn bắt đầu liên tiếp bắn ra ba mũi tên bay về phía trước.

Nhưng kết quả chỉ có một.

Ba tiếng "keng keng keng" vang lên, toàn bộ ba mũi tên đều bị Nhất Minh hoá giải một cách vô cùng nhẹ nhàng!

Trung niên mắt sáng bắt đầu hoài nghi nhân sinh!

"Nhị đệ? Như thế nào?"

Nhìn thấy trung niên mắt sáng vẻ mặt hoảng sợ tựa như đang nhìn thấy cái gì đó vô cùng khủng khϊếp, trung niên lực lưỡng lên tiếng, hỏi.

"Hắn.. hắn toàn bộ đều đánh bay tiễn thuật của đệ!" Trung niên mắt sáng nuốt một ngụm nước bọt, nói.

Nghe được lời này, trung niên lực lưỡng đôi mày lập tức nhíu lại.

Trong hoàn cảnh mưa to, sương mờ không thấy phía trước thế này làm sao có thể làm được điều đó?



Không phải chờ bao lâu,

Trung niên mắt sáng nhìn chằm chằm Nhất Minh mở miệng nói: "Hắn tới rồi!".

Cả đám đều nhìn về phía trước.

Từ trong làn sương mờ bước ra một thân ảnh, thần sắc lạnh nhạt nhìn quanh bốn phía một lần, nhàn nhạt nói:

"Trong các ngươi ai là kẻ cầm đầu việc này nhanh chóng cút ra đây đỡ phải lãng phí thời gian của ta!"

Thanh âm không lớn nhưng vừa đủ để cả đám võ giả ở đây đều nghe được rõ ràng.

Thấy được một thiếu niên phách lối vô cùng, cánh tay bên trái còn có vẻ không cử động được, một tên trong đó bước ra một bước một tay chỉ vào Nhất Minh lớn giọng quát:

"Lớn mật! Xích Khương đại nhân há có thể vì một lời của ngươi mà đứng ra nói chuyện? Ngươi coi bản thân mình là cái.."

Hắn còn chưa nói hết câu, Nhất Minh một cước đạp đại địa, thân hình cấp tốc bắn nhanh về phía trước, lực lượng kinh khủng trong người quán trú vào bên trong trường đao bạo phát đi ra.

Trường đao trong tay xoay một vòng mạnh mẽ quét ngang nửa vòng bán nguyệt.

Viêm Vũ!

Một ánh hồng quang cấp tốc hình thành, nửa vầng bán nguyệt đỏ thẫm như máu lóe lên một cái, huyết tinh cấp tốc nở rộ, tên thanh niên vừa đứng ra chưa kịp nói hết câu tại dưới một đao này trực tiếp bị chém thành hai nửa.

"Ồn ào!"

Huyết vũ bay đầy trời!

Màu máu huyết vũ liền ngay lập tức dưới trời mưa hòa tan thấm vào trong lòng đất.

Nhất Minh trường đao lắc một cái.

Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra, thân hình cấp tốc hướng về một tên võ giả bên cạnh một đao mạnh mẽ đâm tới!

"Phốc!" một tiếng, một tên võ giả phun ra một ngụm máu tươi, trường đao run run trực tiếp xuyên qua trái tim sau đó được Nhất Minh rút ra ngay lập tức, huyết tinh cấp tốc chảy ra ngoài, lại thêm một tên võ giả ôm ngực ngã xuống, hai mắt trừng lớn nhìn thẳng lên màn đêm u tối!

Nhất Minh thân hình xoay vòng một cái, trường đao cắm xuống mặt đất, một quyền hướng về phía võ giả cách đó hơn ba trượng đập tới.

Thập mạch được Nhất Minh phát huy mà ra, nhục thân bốc lên từng trận nhiệt khí bao khoả xung quanh, linh khí trong không gian "ầm ầm" sụp đổ hóa thành một đạo hồng quang quyền ảnh to bằng nắm tay phá không hung hăng đánh thẳng vào tên thứ ba trước ngực.

Oanh!

Lực lượng cuồng bạo nổ tung, ngực của tên võ giả thứ ba trực tiếp nổ ra một cái lỗ thủng, từ phía trước nhìn vào liền có thể nhìn thấy phía sau cảnh tượng.

Tên võ giả hai mắt hoảng sợ từ từ nhìn xuống thân thể của mình, một chiếc lỗ thủng to nằm nắm tay nằm ngay trên đó, máu tươi bên trong không ngừng ào ào chảy ra liền ngay lập tức bị cơn mưa rửa sạch, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, thân thể bất lực ngã trên mặt đất không còn nhúc nhích.

Chỉ trong không đầy năm cái hô hấp, ba tên võ giả gần vị trí Nhất Minh toàn bộ nằm xuống.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt này, vô luận là trung niên lực lưỡng hay là thanh niên cầm kiếm căn bản không kịp phản ứng…

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!