Chương 107.1: PN2: Ngọt ngào (mới là lạ) Sinh hoạt một nhà ba người

Editor: Dĩm

Đứng trong một khu vườn được bao quanh bởi những cây dây leo xanh mướt, một cậu bé sáu tuổi mặc chiếc áo yếm màu xanh, mắt to trong veo như nước, một con bướm không biết sống chết bay xung quanh trước mắt cậu.

Tiếng ve trên cây sau lưng càng lúc càng lớn, ồn ào, hai má cậu phồng lên không vui, khuôn mặt non nớt nhìn cực kỳ manh.

Trong giây tiếp theo, cậu trực tiếp duỗi tay ra, nhanh chóng nắm lấy con bướm trong lòng bàn tay, bóp chặt.

Trên lòng bàn tay truyền đến chất dịch nhờn, con bướm không biết gì về sinh tử đã chết.

Tiếng ve kêu vẫn tiếp tục, cậu thả thứ trong tay, ngồi xổm xuống, xoa lòng bàn tay xuống cỏ, xoa hết chất nhầy ghê tởm.

Dường như đang chờ cái gì đó, thế nhưng không thể đi ra.

Cậu chán nả chống đỡ đầu ngồi xổm trong bóng râm, nhìn những con bướm xuất hiện ngày càng nhiều, vui vẻ bay lượn trong khu vườn này, cậu bé cau mày không vui, bĩu môi, mới nảy ra ý nghĩ, muốn đem những con bướm này gϊếŧ chết.

Đột nhiên, trên lầu có tiếng mở rèm cửa, vẻ mặt cậu đột nhiên thay đổi, kinh hỉ nhìn lên.

“Mama!”

Thanh âm mềm mềm hướng phía cô kêu to, người trên lầu cũng phát hiện ra cậu, dựa vào lan can vẫy tay với cậu.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài trắng, mái tóc đen buông xõa tung bay theo gió, cô vén tóc vụn hai bên ra sau tai, dịu dàng cười: "Nắng nóng thế này, con làm gì ở đó vậy?"

Cậu đứng dậy, giấu mu bàn tay ra phía sau, bất mãn, bĩu môi phàn nàn với cô: "Baba kêu con ra đấy phạt đứng, mama, con nóng lắm."

Dáng vẻ ủy khuất của cậu, rất giống bộ dáng của hắn khi lấy lòng mình.

Cô cười khẽ: “Lên đây đi.”

Chỉ chờ lời của cô, cậu bé hớn hở chạy vào nhà.

Hà Trạch Thành nấu ăn trong bếp nhìn cậu đã lên đến đầu cầu thang, không vui lườm nguýt cậu một cái.

"Biến ra ngoài."

Giọng nói lãnh đạm, nhưng cậu hiện tại không sợ hãi chút nào.

"Là mama kêu con đi lên! Con không đi lên, mama sẽ tức giận." Cậu bĩu cái miệng nhỏ nhắn ngẩng đầu kiêu ngạo, giống như khoe khoang với hắn sự kiện ghê gớm gì.

Hà Trạch Thành cười lạnh nhếch khóe miệng, chưa kịp nói thì giọng nói từ trên lầu đã cắt ngang hắn.

“sao anh lại quát con?”

“Mama!”

Cậu bé vui vẻ bỏ qua hắn, chạy nhanh lên lầu, xà vào vòng tay cô, ủy khuất ngẩng đầu: “Mama, nhìn con này, người con đang nóng bừng bừng, lòng bàn tay còn chảy máu!”

Nói xong, cậu mở lòng bàn tay cho cô xem, chẳng qua là máu con bướm bị cậu bóp chết, cậu ôm chặt cô, để đạt được sự đáng thương.

Lâm Ấm quỳ xuống thở dài nói: “Đã nói bao nhiêu lần không được đi bắt bướm, sao con không nghe lời?”

Cậu vui vẻ nâng một chân nhỏ lên, ôm lấy cổ cô, thân thể nho nhỏ ôm lấy cô: “Bởi vì bướm không đẹp mắt bằng mama, chết cũng là trừng phạt đúng tội.”

Tại sao một đứa trẻ lại có thể nói những điều đáng sợ như vậy.

Hà Trạch Thành sải bước, nắm lấy quần yếm của cậu, trực tiếp xách cậu lên, thấy cậu chuẩn bị khóc thì lại cau mày.

"Đi rửa tay! Nếu không, đừng nghĩ ăn cơm."

Lâm Ấm chống đỡ hai chân đứng dậy: "Lại quát con, anh nói nhẹ nhàng chút."

Cậu bé đắc ý thè lưỡi, hắn cố chống lại ý muốn không ném cậu xuống cầu thang.

Không chỉ hoài nghi mình bị mất não mới để thằng nhóc nghịch ngợm này sinh ra, chính là cùng hắn đối nghịch!

Hắn cắn răng ném cậu sang một bên, sức lực quá lớn, cậu lại bật khóc.

Lâm Ấm còn chưa kịp dìu cậu đứng dậy, Hà Trạch Thành đã bắt lấy cánh tay cô, vòng tay ôm eo rồi đi vào phòng ngủ.

"Bang!"

Âm thanh đóng cửa lớn giống như muốn khıêυ khí©h.

Người trên mặt đất đang khóc thút thít, lật người, tay nhỏ chống mặt đất, thu hồi nước mắt, khinh thường hừ lạnh, bộ dáng đáng thương vừa rồi hoàn toàn biến mất.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Ấm kéo tay hắn ra, trực tiếp đá hắn một cái: “Con của anh mà anh không đau sao? Nhưng em lại rất đau!”

Hắn mới mặc kệ, bị đạp một cước vẫn không nghe lời, hắn tiến lên ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô nhìn cô thâm tình.

"Em sợ cái gì? Ngã chết liền từ bỏ, nếu em muốn con thì chúng ta sinh thêm một đứa."

Lâm Ấm trợn to mắt không tin, vươn tay đánh vào mặt hắn.

“mẹ nó anh bình tĩnh lại đi!”

Hà Trạch Thành không hề cảm thấy đau đớn chỉ liếʍ miệng bên má phải, kẹp cổ tay cô, đè cô vào tường, điên cuồng hút nước bọt cùng đầu lưỡi của cô, sự công kích mãnh liệt khiến cô có chút chịu nổi.

Hồi lâu, hắn dừng lại nhìn cô đỏ mặt thở hổn hển, si mê cọ cọ trên mặt cô, thấp giọng khàn khàn.

“Bà xã, không thể bình tĩnh được, em đúng là liều thuốc độc của anh.”

Đôi mắt đào hoa quá mức thâm tình, để cô biết đợi chút nữa hắn muốn làm gì, liền nhanh chóng đẩy hắn ra.

“Em vừa mới ngủ dậy, rất đói.”

Hắn cười: “Yên tâm, đã làm cơm xong rồi, xuống ăn cơm rồi chút nữa vận động.”

Cô khinh thường nhìn hắn chằm chằm: “Đem đồ vật của anh quản tốt, con vẫn còn ở đây! "

"Cũng không phải là anh chưa làm điều đó trước mặt nó."

"Lúc nó ngủ!"

"Anh có ngậm miệng lại hay không? "

Hắn đưa tay lên, che miệng, nhu thuận gật đầu.

Chọc cô tức chết rồi.