Chương 4 - END
Bát
Ba ngày sau, Như Yên tiểu thư – ái nữ của Tô tướng quân trở thành tân nương của công tử nhà Lại bộ thị lang.
Ba ngày trước đó, hắn nói với nàng: "Như Yên, đừng gả! Xin nàng! Đừng gả nữa!"
Trái tim lụi tàn của nàng vì những lời này mà lại đau đớn không thôi. Nếu trước đây có tình với nàng, cớ sao lại trêu đùa nàng như vậy? Nếu không muốn nàng gả cho người khác thì cớ sao lại không đến cầu thân với nàng sớm hơn?
Nhưng thôi, thôi! Tất cả đã là quá khứ, mọi sự đã rồi!
Lại bộ thị lang sở dĩ đến cầu thân, trong lòng nàng làm sao mà không biết lí do?
Cả kinh thành chẳng cô nương nào dám gả, nếu đã đến nhà nàng cầu thân thì chắc hẳn đã nắm chắc mười mươi.
Lúc trước, cha nàng trên triều làm phật lòng thánh giá, nếu không có vị quốc cữu là Lại bộ thị lang đại nhân đứng ra cầu tình thì cả nhà nàng làm sao thoát được tội?
Ý trời! Tất cả đều là ý trời!
Ông trời lại cố tình trước ngày nàng xuất giá cho nàng biết tâm tình của hắn! Nhưng biết rồi thì sao? Có làm được gì không?
Muộn, đã quá muộn rồi! Tất cả đã chẳng thể thay đổi được nữa!
CửuNhư Yên tiểu thư của Tô phủ, ngay trong đêm tân hôn, tân lang phát bệnh chết bất đắc kỳ tử!
Tô Như Yên một lần nữa trở thành đề tài bàn tán của cả kinh thành! Tân hôn lại trở thành tân quả phụ, số mệnh thật sát phu!
Lại bộ thị lang bẩm tấu lên Hoàng thượng, tân tức (con dâu mới) tự nguyện từ nay về sau thủ tiết để hai mươi năm sau được ngự ban bảng thờ trinh tiết, lấy đó làm an ủi vong hồn phu quân nơi suối vàng.
Tự nguyện? Cái gì gọi là tự nguyện ở đây? Đang tuổi xuân thì mơn mởn phơi phới, có ai lại tự nguyện muốn sống cả đời kham khổ bi ai?
Nhưng nàng lại nghĩ đến phụ thân. Vì phụ thân, dù phải chịu nhiều đau thương hơn đi chăng nữa, nàng cũng nguyện mỉm cười mà nhận lấy.
Lại có lần hắn lo lót cho nha hoàn, truyền tin muốn đưa nàng bỏ trốn. Khi ấy, nàng đã dùng toàn bộ sức lực để tát vào miệng nha hoàn. Nàng chưa từng trách phạt ả ta lần nào. Ngay cả lúc trước khi thành thân, ả cùng hắn thông đồng dụ nàng ra khỏi nhà, nàng cũng chưa hề trách!
Nhưng lần này, một cái tát kia, dùng toàn bộ sức bình sinh để tát, tát vào mặt nha hoàn, nàng biết, đó cũng chính là nàng dội một gáo nước lạnh dập tắt tất cả những hy vọng mong manh trong lòng cả hắn và nàng.
Càng đau, càng nhớ, càng phải nhắc nhở chính mình! Nàng không thể! Không thể! Tuyệt đối không thể! Không thể có một chút vướng mắc nào với hắn nữa!
Nàng, Tô Như Yên, từ nay về sau chính là một quả phụ của nhà Lại bộ Thị lang, không còn bất kì quan hệ vào với hắn, một chút cũng không!
MườiKinh thành, Tô Như Yên, một đời thủ tiết.
Kinh thành, Trầm Ngọc – đứng đầu trong tứ đại công tử, cả đời không thành thân.
Mười mộtNếu ngươi là một người tao nhã đạo mạo, lại có một vị cô nương si tình với ngươi, thì xin, đừng phụ tấm lòng của nàng! Chí ít, cũng xin đừng đùa giỡn với nàng.
Bởi vì có lẽ, đến một ngày nàng mệt mỏi, xoay người buông tay thì ngươi mới phát hiện thực ra trong lòng đã yêu thương nàng tự bao giờ...
Vận mệnh cứ vô tình xoay vần, nếu đã bỏ lỡ thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa...
Vậy nên, xin hãy quý trọng người trước mắt, đừng phụ tấm chân tình của nàng.
___Trầm Ngọc kính khuyên__
Có người từng giễu cợt sự si tình của một người. Kết quả, hắn một đời làm kẻ si tình, còn khiến nàng cả đời khổ đau...- HOÀN-