Chương 3
Ngũ
Sau ngày ấy từ tửu lâu trở về, nàng không gặp lại Trầm Ngọc nữa. Nàng, không còn đi tìm hắn nữa, cũng chẳng còn nhớ thương. Nàng sợ gặp hắn rồi, nàng sẽ lại mù quáng như con thiêu thân lao vào thứ tình cảm không lối thoát đó. Nàng cũng sợ việc phải nghĩ đến hắn, sợ bản thân sẽ có ngày sinh ra oán hận với hắn.
Có thể hắn đã mang nàng ra làm trò cười, vẫn biết hắn biến nàng trở thành đối tượng giễu cợt cho cả kinh thành, nhưng nàng thật sự, thật sự không hề muốn hận hắn. Dù sao đi nữa, nàng vẫn mãi mãi không thể quên nụ cười như mùa thu tỏa nắng kia, đã từng, thực sự, dành cho nàng. Nụ cười ấy từng khiến hàng đêm nàng mỉm cười trong giấc mơ. Tuy giờ, cũng vì nó, mà mỗi đêm nước mắt nàng rơi ướt gối...
Nàng nói với mẫu thân, nói nàng muốn thành thân. Mẫu thân nghe xong, bà chỉ buồn bã thở dài. Nhưng nàng trì hoãn việc này đã lâu, giờ tuổi cũng lớn, hơn nữa cả kinh thành này có ai không biết chuyện "vui" của nàng? Nàng đã mất quyền lựa chọn một mối hôn sự như ý. Đến giờ nàng mới phát hiện, trước nay ỷ vào sự nuông chiều của phụ mẫu, nàng đã làm những chuyện vô pháp vô thiên đến chứng nào!
Đợi thật lâu, cuối cùng cũng có người đến hỏi. Là công tử nhà Lại bộ Thị lang, cả kinh thành này ai cũng biết đó là một con ma ốm. Vì vị công tử này sinh mệnh quá mỏng manh, chẳng biết chừng nào lại đột ngột ra đi nên nhiều năm qua tất cả cô nương chốn kinh kỳ đều không có ai muốn gả cho y cả.
Không có người muốn gả? Vậy được thôi, nàng gả.
Dù sao bây giờ, cũng chẳng có ai chịu cưới cô nương "tai tiếng" như nàng vào cửa. Đã không có tình cảm, thì gả cho ai mà chẳng như nhau? Gả cho người sống thì cả đời không tình cảm. Gả cho người chết, thì cả đời thủ tiết, âu, cũng chẳng khác gì nhau.
Nàng còn từng nghĩ, tương lai về sau nếu cứ phải sống như cái xác không hồn thì chi bằng chết đi cho nhẹ nợ. Nhưng khi nhìn thấy mẫu thân hàng đêm rơi lệ, nàng cuối cùng cũng hiểu ra, nàng phải vì phụ mẫu mà tiếp tục sống thật tốt. Dù biết, từ nay về sau, sống so với chết, sẽ là cả một hành trình gian khổ, dày vò cỡ nào.
Cứ như vậy, nàng đồng ý hôn sự với công tử nhà Lại bộ Thị lang. Hai tháng sau, nàng gả.
LụcĐã quên mất bao lâu rồi nàng không bước ra khỏi cửa. Nếu không phải nha hoàn kiên quyết kéo nàng đi thì từ giờ đến lúc thành thân, nàng sẽ tuyệt đối không ra khỏi nhà.
Đi dạo trên đường phố làm nàng chợt nhớ những tháng ngày xưa vô âu vô lo, vui chơi náo nhiệt. Bỗng nàng nhìn thấy phía trước mắt, một bóng lưng cô liêu. Người ấy quay lại, bước về phía nàng. Không ngờ, lần này ra ngoài, chẳng cần mất công, nàng lại gặp được hắn.
ThấtGiờ đây hắn đang đứng trước mặt nàng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, giọng nói khàn khàn cất lên
-Ta nghe nói, nàng sắp thành thân?
Nàng cười nhẹ, trả lời:
-Tuổi lớn rồi, cũng đến lúc phải tính đến chuyện hôn sự thôi. Không thể mãi là đứa trẻ không hiểu chuyện, cả ngày náo loạn được!
Hắn đột nhiên tức giận, dồn hỏi nàng:
-Đứa trẻ không hiểu chuyện? Cả ngày náo loạn? Hóa ra nàng đối với ta chỉ là trò chơi của đứa trẻ không hiểu chuyện thích gây náo loạn thôi hay sao?
Hắn đột nhiên bước tới trước mặt nàng, bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức cầm, oán hận nói:
-Nàng nói gả liền gả, vậy hai năm nay, nàng xem là cái gì???
Tay nàng rất đau, nhưng trái tim nàng, còn đau đớn hơn thế. Nàng ngẩng đầu lên, cười, cười rất rạng rỡ, rất chói mắt, rất đẹp, nói:
-Như vậy, huynh nói cho ta biết, hai năm qua, đến tột cùng huynh coi nó là cái gì?
Hình ảnh của hắn giờ đây đã nhòe nhoẹt trong mắt nàng, nước mắt tràn mi, nàng đã không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn nữa, chỉ thấy cánh tay đau nhức đã được buông lỏng. Lại nghe thấy tiếng hắn suy sụp, thì thào nói:
-Nàng biết...Hóa ra là nàng đã biết...Khó trách...Nhưng ta, ta đã muốn...Như Yên, ta đã muốn cùng nàng...
Hắn càng nói càng cuống cuồng. Nàng kiên quyết cắt lời hắn:
-Trầm công tử, ba ngày sau ta thành thân. Nếu rảnh, xin mời đến quý phủ uống một chén rượu
mừng. Cũng không uổng... Không uổng tình bằng hữu, hai năm qua, giữa chúng ta!
Nàng gằn từng tiếng để nói, nói xong, đã khóc nấc không lên lời. Nàng nghe thấy tiếng hắn thở dồn dập, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Nàng xoay người muốn đi thì hắn bỗng ôm chặt nàng từ phía sau. Giọng nói hắn khàn khàn, thì thào bên tai nàng cầu xin:
-Như Yên, đừng gả! Xin nàng! Đừng gả nữa!