Như Ý

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Năm ấy , Như ý chín tuổi , Hoàng Hà gặp lũ lụt , hại nàng mất đi cha mẹ , tỷ muội chia lìa . Nàng gặp được Lâm An thành đại thiện nhân , dùng kiệu hoa lảo đảo rước nàng về Triển gia Gả cho Đại thiếu g …
Xem Thêm

Trên hành lang dài treo cả một hàng đèn l*иg đỏ, không khí hân hoan vui sướиɠ, chiếu sáng hậu viện.

Trong vườn bóng cây lay động,không gian tĩnh lặng như mơ, tiếng côn trùng kêu rả rích, lại không che giấu được âm thanh ồn ào của tiệc rượu giúp cho tiểu Như Ý chính xác chạy chạy tới được đại sảnh.

Người trong phòng nhìn ai nàng cũng không biết càng làm nàng sốt ruột, dứt khoát la lớn"Thiếu gia thổ huyết!"

Nhất thời đoàn người trong sảnh nhốn nháo lên, có người hướng cửa chạy ra ngoài, có người chạy vào trong khiến khung cảnh trở nên rối loạn, nàng bị người khác đυ.ng ngã cũng không có ai để ý đến nàng.

Người đến người đi, nàng cứ đứng dậy lại bị đυ.ng ngã, tưởng có thể cùng trở lại phòng xem thiếu gia lại vì chân ngăn không theo kịp người khác mà bị lạc ở hậu viện.

Đèn l*иg đỏ nơi nơi đều có, phòng ốc nối nhau san sát, hành lang dài giăng khắp nơi, chỗ nào nhìn cũng giống nhau làm nàng càng đi càng mệt, bỗng thấy một cái đình bên trong có ghế dài, nàng liền nằm tạm xuống muốn nghỉ ngơi một chút,cứ như vậy bất tri bất giác ngủ quên đi mất.

Trong mơ vẫn còn nghe thấy vang vọng thanh âm của chính mình hết lần này đến lần khác.

Ngươi chờ ta, chờ ta đó......

***

Tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng hẳn.

Ánh sáng mờ xuyên qua cửa sổ, rải vào trong nhà, chiếu vào gian phòng đơn sơ mà sạch sẽ.

Như Ý đột nhiên trở mình, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mông lung nhìn chăm chú vào sa trướng một hồi lâu mới thực tỉnh táo.

"nguy rồi!"Nàng bỗng kinh hô lên một tiếng, vội vã xuống giường.

Bây giờ là giờ gì rồi?

Nàng hôm nay hẹn lão bản của khách điếm Duyệt Lai đường đông giờ Thìn phải đưa cá muối qua , lần này nguy rồi, nàng bị muộn rồi.

Không có thời gian trang điểm, nàng liền dùng một cậy trâm nhanh chóng búi mái tóc dài lên, lấy nước rửa mặt cho tỉnh táo rồi lập tức ra khỏi phòng ngủ hướng đến phòng bếp.

Nàng trước khi ra ngoài nhất định phải ăn trước mới được, nếu không làm việc sẽ quên ăn cơm, sau đó đói bụng toàn thân vô lực, đén lúc đó đừng nói là làm việc, có khả năng còn té xỉu giữa đường nữa.

nàng nhớ rõngày hôm qua Phúc thẩm đưa cho nàng mấy cái bánh bao vẫn còn một cái chưa ăn, lấy nó ra lót dạ rồi đưa đồ đến khách điếm Duyệt lai, rồi cùng tiểu nhị mua tạm vài thứ mang theo ăn trên đường vậy.

Sau đó nàng còn phải đi chọn mua mẻ cá mới cùng gia vị cần thiết.

Nàng tìm được bánh bao trong bếp liền ăn rồi uống nước, sau đó đi đến phòng ngoài đem cá muối theo phương thức đặc biệt nhà mẹ đẻ cùng với cá khô chất lên xe.

Những năm gần đây nàng có thể sống cuộc sống không lo thiếu thốn tất cả đều nhờ năm đó mẹ nàng dạy nàng phướng thức chế biến độc đáo này, nàng may mắn nhớ được những bước phức tạp kia. Có thể thấy được học thêm được chút nào hay chút ấy.

Dùng sức mở cánh cửa nhỏ đã hư hỏng, đẩy xe con từ từ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nàng lên đường đi bán cá.
Chương 2
Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, cho dù đã qua mười năm, thành Lâm An vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước.

Đường cái phía đông có rất nhiều tiệm cơm, tửu quán, khách điếm, còn có mấy gian thanh lâu hoa lệ, là nơi mà nhóm nhã sĩ lưu luyến nhất.

Phố Tây môn còn lại là nơi buôn bán, dọc đường bán đầy vải vóc, lương thực, hàng dệt, đồ sứ cùng vô số cửa hàng bắc nam, còn có tiền trang tư nhân, là nơi ở của những người giàu có.

Khác hẳn với đường đông cùng phố Tây Môn náo nhiệt, phố Nam Hoàn thụ tập phần nhiều là tầng lớp thị dân, bán hàng rong cùng công nhân, nơi đó không gì không có, buôn bán đủ mọi thứ, miễn là vật phẩm thì nơi đó đều có cả, hơn nữa giá cả rẻ hơn ít nhất là gấp đôi ở đường đông hoặc phố Tây Môn.

Như Ý đến khách điếm Duyệt Lai tại đường đông giao đồ, thu tiền xong liền đem xe gửi ở hậu viện của khách điếm, đi qua ngơ nhỏ vòng đến phố Nam Hoàn chọn mua vật phẩm cần thiết.

"Như Ý, cháu đến rồi! Ngày hôm nay cần mua những gì? Đến mua mở hàng cho ta nào, ngươi không cần chờ ở chỗ này,để ta gọi tiểu nhị ca đưa ngươi qua."Bà chủ hiệu buôn ở phố nam quen biết đã nhiều năm vẫn luôn nhiệt tình như vậy mời nàng làm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Vậy cảm ơn bác, bà chủ, hai con cá muối này là thành ý của cháu, bác cầm lấy đi"Như Ý mỉm cười đem danh sách đồ đã viết sẵn cùng cá muối đồng thời đưa lên trước.

"Ai nha, Ta sao có thể lấy cá của cháu chứ?"Bà chủ ha ha cười nói.

"Chỉ là hai con cá muối thôi"

"Gì mà chỉ là hai con cá muối, cháu không biết món cá muối của cháu chính là một trong những món chiêu bài của khách điếm Duyệt Lai sao, muốn một con còn khó nha"Bà chủ khoa trương nói.

Như Ý cười khẽ,"Bác cứ nói quá lên thôi"

"Không hề quá một chút nào, chẳng lẽ gần đây khách điếm của Kim lão bản không mua thêm cá của cháu sao?"Bà chủ nghiêm trang hỏi.

"Cũng có, nhưng mà cá cũng có mùa, Kim lão bản muốn mua cá đã hết mùa, ta cũng chỉ đành xin lỗi hắn"

"Như Ý ngốc, Người ta sở dĩ thách cá muối của ngươi vì hương vị của nó không giống với của người khác, không liên quan đến chủng loại cá, ngươi sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy? Có loại nào liền muối loại đó cho hắn"

"Kim lão bản lấy cá làm sinh ý, ta không thể vì muốn hắn mua cá của ta mà làm hỏng chiêu bài của khách điếm"Nàng mỉm cười giải thích.

"Cháu thật là......"Bà chủ than nhẹ một hơi, cũng không biết nói thế nào với cô gái trung hậu thành thực này, chỉ có thể lắc đầu.

Nhưng cũng chính bới vì nàng đơn giản, chịu khó lại vừa trung hậu thành thực như vậy nên mới có thể khiến phố Nam Hoàn vốn bài ngoại này bất tri bất giác tiếp nhận một cô nương trẻ tuổi không rõlai lịch như nàng, đối với nàng còn hết mực chăm sóc.

Có điều nói đến lai lịch của nàng, gần đây có tin đồn nói Như Ý cô nương hình như là thiếu phu nhân của thương hộ giàu có trong thành Lâm An – Triển gia , thật chẳng biết là tin đồn do ai tung ra.

Thiếu phu nhân của một gia đình giàu có làm sao có thể ra ngoài làm cái việc buôn bán vụn vặt như thế này? Muốn khoác lác cũng phải suy nghĩ trước chứ.

"Những vật cháu cần đành làm phiền bác vậy, bà chủ"Như Ý cúi người nói

"Yên tâm giao cho ta đi"

"Cảm ơn"Nàng mỉm cười vẫy tay,xoay người rời đi.

Bà chủ đưa mắt nhìn theo hướng nàng

"Có tin đồn Như Ý cô nương là thiếu phu nhân của Triển gia thì phải?"Một người khách quen ở bên cạnh nói, mắt nhìn theo bóng người càng lúc càng đi xa.

"Ngươi cũng nghe tin đồn nực cười đó sao?"bà chủ quay sang phía quán mì của lâm đại thẩm ở đầu đường

"Đúng nha, thật sự là buồn cười"Lâm đại thẩm nói,"đừng nói là thiếu phu nhân của Triển gia, ngay của tỳ nữ của Triển gia cũng phông đến Nam Hoàn này làm gì, đường đường là thiếu phu nhân làm sao có thể xuất hiện ở đây, lại còn làm công việc buôn bán cá muối nhỏ bé như thế chứ"

"Chính là không biết lời đồn này từ chỗ nào truyền tới"

"Nói đến Triển gia, ta thật rất tưởng niệm Triển lão thái gia, Mặc dù khi còn sống hắn hắn buôn bán tính lợi, tính toán chi li, nhưng hàng năm đều làm việc thiện không ít. Có điều lão phu nhân bây giờ, thật sự là vắt cổ chày ra nước"

"Cũng không thể trách nàng, trong nhà thiếu nam nhân, chỉ thế nào buôn bán, bảo vệ gia sản lão gia để lại cho con trai không biết đến bao giờ mới có thể về nhà cũng khiến nàng hoa tổn tinh thầnrồi, làm sao còn rảnh rỗi nghĩ đến làm việc thiện?"

"Nói như vậy cũng có lý"

"Ai nha, nói chuyện phiến quên mất ngươi cần cái gì rồi, Lâm đại thẩm?"Bà chủ bỗng chợt nhớ ra

"A, ta tới mua bột mì"Lâm đại thẩn cũng nhớ đến mục đích của mình.

Bà chủ lập tức cao giọng gọi người làm trong điếm ra giúp Lâm đại thẩm đưa bột mì, cũng cầm danh sách của Như Ý giao cho một người làm khác.

Phố Nam Hoàn người đến người đi, tiếng những người bán hàng rong vang lên liên tục, sự náo nhiệt cũng không hề dùng lại.

Thêm Bình Luận