Chương 47: Ngọt ngào

Buổi tối Như Ý chờ hoàng thượng bận rộn từ triều trở về, gọi người dọn bữa tối, sau khi dùng bữa tối xong hoàng thượng muốn dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, từ lần tiến cung cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng đến Viên Minh Viên, đối với nàng mà nói, ít nhiều vẫn có chút mới lạ, nàng búi tóc đơn giản, chỉ dùng một cây trâm màu xanh biếc cố định, không cài thêm đồ trang sức, y phục cũng rất đơn giản, đi theo hắn ra khỏi Cửu Châu Thanh Yến.

Viên Minh Viên là nơi các hoàng thượng Đại Thanh tránh nóng, tu sửa cực kỳ hoa lệ, lúc này là giữa mùa hè hoa sen nở rộ tươi tốt, nước hồ trong vắt thấy đáy khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy mát mẻ tự tại. Đến tối, mang theo đèn đi trên bậc đá hoặc là ven hồ của Viên Minh viên chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp này, quản nhiên là lựa chọn tốt nhất, không khí tươi mát mang đến chút cảm giác mát mẻ.

Hoàng thượng đưa Như Ý đến cầu như ý, đây là địa điểm nổi bật nhất ở Viên Minh Viên. Toàn bộ cầu được tu sửa bằng đá tinh xảo, không có phần dư thừa cùng tạp chất, ở lan can còn thêm sơn màu đỏ sậm, toàn bộ cầu cầu được sửa chữa đã hơn trăm mét, dưới cầu là nước hồ trong vắt. Gió nhẹ thổi tới từng gợn sóng, cuối cây cầu trồng liễu, những cây liễu này rất to, cành liễu nhỏ dài màu xanh buông xuống, quả là "vạn sợi tơ xanh buông xuống", gió nhẹ thổi tới, liễu mảnh khảnh tựa như ngón tay thon dài của thiếu nữ, nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy thương xót.

Hoàng thượng dắt tay Như Ý chậm rãi đi trên cầu như ý, sắc mặt nàng giãn ra, theo bước chân của hắn đi về phía trước, ngược lại hiện ra tư thái tiểu nữ nhi thanh thản đi dạo, nắm tay hắn đung đưa, gió lạnh ban đêm thổi qua bên tai, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Hắn quay đầu nhìn nàng hỏi: "Mấy ngày nay trẫm thấy nàng ngồi ở trong điện cũng rất nhàm chán, giống hôm nay dùng bữa xong ra ngoài đi dạo, thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh một chút, cũng thả lỏng tâm trạng."

Hoàng thượng vẫn nhớ kỹ, sau khi xảy ra chuyện kia, trong lòng Như Ý rất bất an, cho dù có kìm nén nhưng vẫn có cảm giác không được tự nhiên, cho dù hắn có làm gì, hắn vẫn cảm thấy đau thương của nàng không thể biến mất trong thời gian ngắn, chỉ cần có cơ hội sẽ đưa nàng ra ngoài thả lỏng tâm trạng, có lẽ có thể làm cho nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Thiên nhiên là phương thuốc tốt nhất để chữa tâm bệnh, sự ngột ngạt của bốn bức tường khiến người ta cảm thấy khó chịu, cho dù là cố gắng tìm kiếm niềm vui, nhưng cũng là thiếu một chút gì đó. Tạm thời quên đi phép tắc, thoát khỏi trói buộc, chỉ hy vọng có thể xóa bỏ khúc mắc.

Như Ý gật đầu: "Rất tốt, nhất là đi dạo cùng với phu quân, vào đêm tối nhàn nhã ra ngoài đi bộ như vậy, cũng là niềm vui hiếm có."

Hoàng thượng thấy nàng vui vẻ tự tại hơn rất nhiều, cảm thấy nhẹ nhõm hơn: "Cầu như ý này, đúng là là hợp danh húy của nàng." Hòang thượng kéo nàng ngồi xuống bên cầu: "Cỏ vẻ như cây cầu này đặc biệt xây dựng vì nàng, mặc dù không thể so sánh với cây cầu nhỏ nước chảy ở Hàng Châu, nhưng cũng có thể sánh bằng ba phần."

"Ở đâu không quan trọng, có phải là cây cầu nhỏ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ở cùng một chỗ với người. Nếu như một mình mình, cảnh sắc có đẹp hơn nữa, cũng sẽ cảm thấy tiêu điều. Chỉ cần có phu quân cùng thần thϊếp, ở đâu cũng sẽ giống nhau." Như Ý tựa vào vai hoàng thượng, miệng nhỏ mấp máy, thổ lộ tiếng lòng của nàng.

"Trẫm hứa với nàng, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau, không tách rời, nơi nào trẫm đi, cũng sẽ có nàng, nơi nào có nàng, cũng sẽ có trẫm." Hoàng thượng duỗi tay ôm eo nàng, trong mắt nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Như Ý trên vai hắn, cũng vui vẻ theo nàng, khóe miệng nhếch lên.

Như Ý gật đầu: "Chỉ mong thần thϊếp và người có thể giống như cây cầu như ý này, mặc dù mọi chuyện không thể như ý, nhưng cố gắng như ý."

"Được, lời này rất tốt. Ta hy vọng đi qua cây cầu như ý này, thực sự có thể được điều ta và nàng mong muốn."

Như Ý ngẩng đầu chớp chớp mắt, đêm nay trời đầy sao, những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đêm tối đen, nửa sáng nửa tối, bầu trời đêm sâu thẳm, ẩn chứa vô tận mờ ảo không rõ.

"Đêm nay có rất nhiều sao."

Hoàng thượng nàng nói như vậy, đứng dậy nắm tay nàng đi xuống cầu như ý, đi tới bãi cỏ cách đó không xa.

Ở gần cầu như ý là một bãi cỏ trống trải, đang giữa mùa hè lúc này cỏ xanh đang mọc, cùng hoa sen nở rộ trong ao nước, màu hồng xanh xen lẫn, mỗi thứ đều có vẻ đẹp riêng.

Lúc này cỏ nhỏ xanh mướt, sờ vào mềm mại không đâm người, hoàng thượng ngồi trên bãi cỏ, để Như Ý nằm trên đùi hắn. Nhìn nàng do dự, hắn cười: "Không sao, đến đây."

Như Ý mỉm cười làm theo, y phục màu xanh trên người hòa làm một với bãi cỏ, nằm lên đùi của hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hoàng thượng nhìn bộ dạng chăm chú của nàng, đưa tay lên sờ mặt nàng, Như Ý phản ứng lại, thoáng quay đầu liền thấy hắn đang cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Nghĩ đến những ngôi sao trên trời, tuy nhỏ bé nhưng lại tranh nhau tỏa sáng, cho dù chúng không khác biệt lắm, cũng tranh giành nhau nổi bật hơn. Lúc thần thϊếp còn ở trong phủ, thường thấy ngạch nương ngồi ở trong viện ngắm sao, ngạch nương nói, làm một ngôi sao sáng nhất trên trời, chính là thứ người ta nhớ nhung nhất, mặc dù không thể ngày ngày gặp mặt, người kia lại ngày ngày ngóng trông. Lúc đó chỉ có một mình ngạch nương ngồi ở trong sân ngắm sao. Khi đó điều thần thϊếp chú ý nhất chính là Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời, mặc dù mỗi năm chỉ có thất tịch mới có thể gặp mặt một lần, nhưng năm nào cũng gặp, cũng không thất hẹn. Năm nào cũng vậy, khiến người ta hâm mộ."

Hoàng thượng vuốt ve khuôn mặt nàng nói: "Chúng ta cũng sẽ ngày ngày gặp nhau, cũng không thất hẹn. Mặc dù không nhất thiết phải có thể vạn năm mới gặp nhau một lần, nhưng có thể ở trong lòng nhau ngàn vạn năm."

Như Ý cười: "Nguyện như Ngưu Lang Chức Nữ, trường trường cửu cửu, vĩnh viễn không khi dễ, không phụ lẫn nhau."

Không biết lời này là nói cho hắn nghe, hay là trấn an nội tâm của riêng nàng.

Hoặc là, là một mong muốn tốt đẹp.

Như Ý nói một câu này, khóe miệng cong lên, tiếp tục tìm một ngôi sao sáng nhất.

"Nàng nhớ a mã ngạch nương và cô mẫu?"

"Đúng, chỉ là nghĩ, nữ nhi lớn rồi, cũng không thể ở bên cạnh a mã ngạch nương. Tuy nhiên, nữ nhi thành thân với người mình thích, mới những người thân yêu, là cái kết tốt đẹp nhất." Như Ý chạm vào bàn tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, nụ cười kia làm cho hắn cảm thấy trái tim vô cùng ngọt ngào.

Hoàng thượng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nàng truyền đến, sự ấm áp từ lòng bàn tay kia, truyền sâu vào trong lòng hắn, hắn vuốt ve ngón tay Như Ý nói: "Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh a mã ngạch nương, phu quân liền thay bọn họ nhớ thương nàng yêu thương nàng. Ta biết nàng nhớ bọn họ, sau này sắp xếp a mã ngạch nương tiến cung thăm nàng, mồi lần đi thỉnh kinh, ta cũng sẽ đưa nàng đi gặp cô mẫu, được không?"

Ngón tay của hoàng thượng lướt qua môi nàng, hơi thở ướŧ áŧ khiến người ta trìu mến, Như Ý nhếch môi, hôn lên ngón tay hắn, không biết là cố ý hay là trùng hợp, lại nói: "Đa tạ phu quân vì thần thϊếp suy nghĩ chu toàn."

Ánh trăng nhu hòa chiếu lên mặt nàng, khiến người ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp, hắn nhìn bộ dáng của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, khẽ mỉm cười một chút, nói: "Phu quân, chúng ta trở về đi."

Hoàng thượng nói một tiếng "Được." đợi Như Ý đứng dậy, hắn cũng đứng dậy, ôm eo nàng tiến lại gần trước mặt mình, nhìn bộ dáng cúi đầu thẹn thùng của nàng, nói một câu: "Nương tử không trang điểm, như phù dung trong nước. Nàng thật đẹp, nương tử."

Như Ý cúi đầu cười, hoàng thượng hôn lên trán nàng một cái, liền cúi người ôm nàng nói: "Trở về thôi."

Như Ý còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào trong lòng, nàng nhỏ giọng nói: "Người khác sẽ nhìn thấy."

"Nhìn thấy thì thế nào? Ta ôm nương tử ta yêu thương, cũng không có gì quá đáng." Ngữ khí của hắn uy nghiêm trịnh trọng, ở bên tai nàng, tựa như đang nói lời thề vĩnh hằng.

Như Ý đỏ mặt cười, tay ôm chặt cổ hắn, không nói gì nữa. Trên đường trở về, cung nữ thái giám năm tốp ba gác đêm nhìn thấy, đồng loạt quỳ dưới đất không lên tiếng, hoàng thượng không để ý đến những người khác, một đường ôm nàng trở về.

Như Ý không quen cảm giác được hắn ôm trước mắt nhiều người như vậy, trở lại Cửu Châu Thanh Yến cũng đã là đêm khuya.

Hắn ôm nàng vào lòng, ánh trăng nhu hòa xuyên qua cửa sổ xuyên qua màn che chiếu lên khuôn mặt cùng ngũ quan tinh xảo của hoàng thượng, Như Ý ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng diện với ánh mắt của nàng, dùng ngón tay lau mồ hôi trên trán nàng, chỉ một lúc sau, tiếng hít thở đều đặn của nàng truyền đến bên tai hắn.

Bởi vì đêm hôm trước vận động kịch liệt, ngày hôm sau hoàng thượng tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã chiếu vào trong điện, Như Ý còn đang ngủ say, từ sau khi nàng trải qua chuyện kia, mỗi ngày đều uống thuốc, hắn cũng lo lắng thân thể của nàng sẽ không chịu nổi, cho nên phần lớn thời gian sẽ chăm sóc nàng, nhưng chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

Hoàng thượng nhìn nàng vẫn ngủ như trước, hai mắt nhắm lại, lông mi dài rũ xuống, mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước, tay hơi nắm lại, tùy ý đặt bên cơ thể, chăn lụa đắp ngang người, lộ ra xương quai xanh tinh tế của nàng, đên đó có dấu vết hôm qua hắn để lại, hoàng thượng giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, ôm eo nàng vào trong lòng, Như Ý bị hắn đánh thức, ôm eo hắn chui vào trong lòng, chậm rãi mở mắt ra.

Cằm của hoàng thượng chạm lên đầu nàng: "Tỉnh rồi?"

Như Ý chui vào trong lòng hắn lẩm bẩm nói: "Thần thϊếp tỉnh ngủ rồi."

Hoàng thượng thích thú vuốt ve mặt nàng, Như Ý ngước mắt nhìn hắn, hắn nhìn nàng dịu dàng trong trong lòng nói: "Có phải hôm qua là do trẫm quá kích động, nên thân thể nàng không thoải mái sao?"

Như Ý mỉm cười. Đó chẳng qua chỉ là nàng diễn một vở kịch mà thôi, hắn vẫn nhớ đến bây giờ, hắn vẫn luôn lo lắng tình trạng sức khỏe của nàng thế nào.

Từ sau chuyện lần đó xảy ra, hoàng thượng sợ nàng khó chịu, không thoải mái, liền thường xuyên ở Dực Khôn cung cùng nàng. Tính ra, hai người đã không hành chính sự gần hai tháng, có nhiều lần, hắn thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, nhưng sợ làm tổn thương nàng, vẫn là kiềm chế chính mình.

Trong nháy mắt nàng cảm thấy ngọt ngào dâng lên, nói: "Không sao, mỗi ngày thần thϊếp đều uống thuốc, sắp khỏi rồi."

Nghe nàng nói như vậy lông mày hắn giãn ra nhất nhiều, thoải mái cười nói: "Thật tốt."

Như Ý cười, chuyển chủ đề: "Hôm nay hoàng thượng không thượng triều sớm sao?"

"Hôm nay không đi, hiện giờ ở Viên Minh Viên, không thể so sánh với ở trong cung, chính vụ không nhiều, ngày hôm qua trẫm đã xử lý xong hết tất cả, chính là nghĩ đến hôm nay sẽ giành thời gian ở bên nàng."

Như Ý nghe xong mím môi cười, nắm lấy cánh tay hắn kéo xuống, hoàng thượng cũng không cự tuyệt hành động của nàng, trong nháy mắt môi của hai người chạm vào nhau, ẩm ướt giữa môi và răng khiến nàng không khỏi đỏ mặt. Hoàng thượng trở mình, tấm thảm lụa kia che lấp thân hình, hoàng thượng vuốt ve mặt nàng vừa muốn tiến lên hôn nàng, liền nghe thấy động tĩnh ngoài màn che, Như Ý hoảng hốt đẩy hắn ra, nghe được Nhị Tâm bên ngoài nói: "Nương nương, thuốc đã nấu xong, nô tỳ đem vào cho người."

Nhị Tâm canh giữ ở ngoài điện, chỉ nghe thấy trong điện có thanh âm nói chuyện, nhưng không biết được nội dung nói chuyện, nghĩ rằng Như Ý đã thức dậy, liền đem thuốc đã nấu lại hai lần vào. Khi đi vào điện mới phát hiện ra mình đã nhầm, lúc đó Như Ý đã cảm thấy có động tĩnh.

Nàng chống tay, cách lớp màn che nói một câu: "Được, bổn cung biết rồi, ngươi lui xuống đi."

Nhị Tâm vội vàng lui xuống, bước chân của nàng rất nhanh, trên mặt mang theo vài phần hoảng sợ, sợ hoàng thượng cùng nương nương sẽ trách tội.

Như Ý nhìn hoàng thượng đang nằm trên giường, lúc này vẫn thở hổn hển, gắng sức kiềm chế tâm tình của mình, vừa rồi bị quấy nhiễu tình cảm, giờ phút này trên mặt có chút ửng đỏ.

Tình cảm vừa rồi đã bị tan biến không còn, Như Ý cầm lấy y phục của hai người, đỡ hoàng thượng đứng dậy, ghé vào bên tai hắn nói: "Được rồi, mau đứng lên đi, thần thϊếp còn muốn uống thuốc."

Hoàng thượng nghĩ đến thuốc của Như Ý còn để ở đó, chậm trễ một chút sợ là sắp nguội, liền cầm lấy y phục mặc vào đứng dậy.

Nhìn Như Ý dường như có chuyện muốn nói, hoàng thượng nhìn nàng một cái, ý bảo nàng nói thẳng ra, Như Ý mở miệng nói: "Hoàng thượng, Nhị Tâm cũng là vì lo cho thân thể của thần thϊếp suy nhược nên mới đi vào đưa thuốc, hoàng thượng đừng trách tội cô ấy."

Hoàng thượng sờ tóc nàng: "Trẫm biết, cô ấy hầu hạ nàng rất tận tâm, sẽ không trách tội."

Nói xong, hắn hôn lên mặt nàng một cái, kéo màn che lên, đưa nàng đến trước bàn ngồi xuống, bưng thuốc dùng thìa khuấy, giờ phút này thuốc đã để nguội đến nhiệt độ thích hợp, hắn tự mình nhấp thử một ngụm, xác nhận đã đỡ nóng, mới bưng cho nàng.

Vị đắng quen thuộc xộc vào mũi của Như Ý, nàng cự tuyệt nhíu mày, không muốn ngửi thấy mùi kia, phất phất tay muốn đẩy ra: "Không muốn uống, đắng quá."

Ngược lại hoàng thượng kiên nhẫn múc nửa thìa nói: "Nghe lời, thuốc đắng mới trị được bệnh, ngoan ngoãn uống hết thuốc mới nhanh có tác dụng, điều trị thân thể thật tốt, chúng ta mới nhanh chóng có hài tử, không phải nàng muốn chúng ta có hài tử sao?"

Như Ý bình tĩnh lại, lại ngượng ngùng đứng lên, nhận lấy bát thuốc trong tay hắn, nhịn vị đắng uống hết.

Hoàng thượng kêu người mang điểm tâm lên, cầm một miếng bánh cho nàng: "Mau ăn trừ đi vị đắng. Bánh này chua ngọt ngọt, rất ngon."

Như Ý nhìn một bàn đầy điểm tâm trước mắt, có bánh bạch ngọc sương phương mà nàng thích, còn có kem sữa, bánh bách hoa, bánh mẫu đơn cuộn, mỗi loại đặt trên mặt đĩa nhỏ: "Hôm nay sao lại có nhiều điểm tâm như vậy?"

Lý Ngọc bưng đĩa sữa táo cuối cùng lên, trả lời: "Những món này đều là hôm qua hoàng thượng phân phó, hôm nay các nô tài sớm đã nhìn ngự thiện phòng làm, hoàng thượng nói mỗi ngày nương nương đều uống thuốc trong miệng có vị đắng, cho nên cố ý phân phó làm những điểm tâm mà nương nương thích ăn."

Như Ý nhìn một bàn đầy các món điểm tâm nàng thích, lại liếc mắt nhìn hoàng thượng cười, ngượng ngùng cúi đầu cười, Lý Ngọc lặng lẽ gọi mọi người đi ra ngoài. Nàng giống như một đứa trẻ, các loại cầm một ít ôm đến trước mặt mình, hoàng thượng nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng, nhớ tới lúc trước, nàng cũng như vậy, mỗi lần thấy nàng, các trưởng bối bưng đồ ăn cho bọn họ, nàng luôn lấy món mình thích, sợ người khác sẽ cướp đi.

"Không ai cướp của nàng đâu."

Như Ý cầm một miếng bánh bạch ngọc đút vào mồm hoàng thượng, cười nói: "Đừng nói chuyện, mau ăn đi. Có ngon không?"

Hoàng thượng ăn bánh bạch ngọc sương phương nàng nhét vào mồm, thuận miệng nói: "Ngon lắm."

Kỳ thật thứ khiến nàng vui vẻ không phải là một bàn đầy điểm tâm như vậy, trước kia cũng đã ăn rất nhiều lần. Trước lúc ở khuê các, những món nàng thích ăn đều được ăn thử, sau này ở trong cung, nếu thích cũng có thể làm.

Điểm tâm không có gì khác biệt, thứ khiến người ta vui vẻ chính là tình yêu.

Điểm tâm cũng có thể trở nên ngọt ngào hơn vì tình yêu.

Như Ý cười nói: "Điểm tâm rất ngon, tâm ý phu quân càng tốt hơn."

Hoàng thượng gật đầu, trêu chọc nàng: "Ta nếm thử điểm tâm này, là đều rất ngon, nhưng mà cho dù ngon đến đâu, cũng không ngon như những món ta đã từng ăn."

Như Ý ngước mắt lên, miệng nhỏ nhắn khép lại: "Món gì vậy? Mau cho thần thϊếp ăn thử!"

Hoàng thượng kéo nàng ngồi lên đùi mình, ôm eo nàng nói: "Chính là nàng."

Như Ý nghe xong lời này cũng không dám nhìn hắn, quay đầu đi nhìn long diên hương cháy trong lư hương: "Đồ xấu xa."

Hắn cũng không định bỏ qua như vậy, lại nói: "Nàng cũng không thể ăn được chính nàng, chỉ có thể để trẫm ăn một mình."

"Không đúng."

Nhìn bộ dạng vừa buồn cười vừa tức giận của nàng, hắn lại nói: "Trẫm nói sai sao?" Nói xong tiến lên hôn nàng rồi mới buông nàng ra, sau đó phân phó người dọn bữa sáng lên.