Chương 33: Sắc phong

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt đất, Nhị Tâm và A Nhược đã sớm đi Nội Vụ Phủ lấy cát phục trở về, cát phục dùng kim ngân tơ, do tú nương tú phòng tỉ mỉ may thành. Như Ý mặc cát phục vào, Nhị Tâm và A Nhược ở một bên chỉnh lại cát phục cho nàng, Nhị Tâm nhìn bộ dáng của nàng, cười nói: "Hôm nay nương nương thật đẹp, cát phục hoàng thượng phân phó Nội Vụ Phủ may cát phục kiểm tra rất tỉ mỉ, hôm nay là ngày tốt, chúng ta mau đi Trường Xuân cung, đừng để lỡ giờ lành."

Được rồi. "Như Ý đứng trước gương nhìn dáng vẻ của mình, mỉm cười với mình trong gương. Nhị Tâm lấy điền tử đội lên cho nàng.

Trọng lượng rất nặng khiến nàng không thích ứng kịp: "Nhị Tâm, nặng quá."

Nhị Tâm mỉm cười đội điền tử cho nàng nói: "Bây giờ chỉ là phong phi, nương nương đã kêu nặng, sau này phong quý phi, hoàng quý phi, chẳng phải nương nương sẽ phàn nàn nhiều hơn sao."

Như Ý quay đầu lại nhìn Nhị Tâm cười: "Nhị Tâm, lúc nào ngươi cũng nói chuyện không kiêng dè như vậy. Mau đi thôi."

Khi đến Trường Xuân cung, nàng quỳ trên đất lĩnh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nhàn quý nhân Ô Lạp Na Lạp thị, tú dục danh môn, tường chung thế đức, nhu gia biểu độ, tuân thủy cung quy, nay theo từ dụ của hoàng thái hậu sắc phong làm Nhàn phi. Khâm thử!"

"Thần thϊếp đa tạ hoàng thượng long ân." Như Ý cúi người, hai tay đan vào nhau, hộ giáp rất dài khiến tay của nàng càng thêm trắng nõn tự nhiên. Lang Hoa mặc một bộ cát phục màu đỏ đứng giữa Trường Xuân cung, nhìn xuống tất cả, lộ ra nụ cười đắc ý từ trên cao nhìn xuống. Đợi đến khi nghi lễ kết thúc, Như Ý tạ ân sau đó trở về Dực Khôn cung."

Đợi đến giữa trưa, hoàng thượng đến Trường Xuân cung dùng bữa cùng hoàng hậu. Hoàng thượng vừa đến, Lang Hoa liền nói nhiều hơn, không ngừng nói. Mặc dù lần nói một câu, đều tỉ mỉ quan sát thần sắc của hắn, thấy thần sắc hắn bình tĩnh trong lòng mới cảm thấy an tâm.

"Hoàng hậu chủ trì lễ sắc phong hôm nay, rất thỏa đáng." Nghe nàng ta nói xong, hoàng thượng liền khen gợi.

"Đây là bổn phận của thần thϊếp, đương nhiên không dám không tận tâm." Lang Hoa cười, trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, làm cho người ta nhìn qua như thấy gió xuân.

"Mấy ngày nay hoàng hậu xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung, trẫm rất yên tâm." Hoàng thượng ăn đồ ăn nàng ta gắp, tán thưởng nàng ta hiền huệ thục đức.

Hoàng thượng dùng xong bữa trưa chuẩn bị trở về Dưỡng Tâm điện, Lang Hoa cười nói một câu: "Hôm nay Nhàn phi muội muội được phong phi rất vui mừng, tối nay hoàng thượng sẽ đến Dực Khôn cung thăm muội ấy."

Hoàng thượng dừng lại vài giây, quay đầu đỡ vai Lang Hoa cười nói: "Hoàng hậu làm việc vất vả có công, trẫm có chút thời gian chưa từng đến thăm nàng, tối nay trẫm đến Trường Xuân cung bồi nàng được không?"

Lang Hoa nghe hắn nói như vậy, dường như chiếm được kinh hỉ gì đó, cười nói: "Đương nhiên là được, thần thϊếp chờ hoàng thượng."

Hoàng thượng chỉ trả lời "Ừ." liền biến mất khỏi tầm mắt của nàng ta.