Chương 92: PN • Thất tịch (2)

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng, như Ý mở mắt dụi dụi mắt, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây hoa mai đập vào cửa sổ, lung lay sắp đổ.

Hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.

Hoàng thượng ngồi chống tay lên cằm, mặt đầy sảng khoái nhìn nàng: "Hôm nay thời tiết rất tốt." Như Ý tiện tay đắp chăn lên người hắn khàn giọng nói: "Đúng vậy, rất tốt." Hoằng Lịch không hài lòng với thái độ tùy ý này của nàng, hắn về phía nàng cho đến khi tựa vào vai nàng: "Ta nói hôm nay là một ngày tốt lành."

Như Ý híp mắt nghỉ ngơi: "Người nói vậy thì đúng là vậy." Nụ cười trên mặt Hoằng Lịch cứng đờ, trịnh trọng lại nghiêm túc nói: "Hôm nay là thất tịch." Như Ý quay người, nàng vẫn còn buồn ngủ: "Thϊếp biết."

Hoằng Lịch mở to mắt, xoay người nàng một lần nữa, sau đó đè lên người nàng, sắc mặt nặng nề nhìn nàng, hy vọng nàng có thể nói một câu mềm mại, mấu chốt phải chú ý đến hôm nay là thất tịch.

Như Ý cũng không nhiều có tâm tư như vậy, bây giờ nàng rất mệt mỏi, nàng đưa tay đẩy vai hắn: "Sáng sớm người náo loạn gì vậy, mau nằm xuống, thϊếp phải ngủ thêm một lát nữa." Vẻ mặt nàng không kiên nhẫn, mặt tràn đầy buồn ngủ.

Hoằng Lịch vẫn nằm trên người nàng không nhúc nhích, không có nửa phần ý tứ muốn dao động.

Như Ý yên lặng thở dài, mấy năm nay, hắn so với Hoằng Lịch trước kia còn nhỏ tuổi hơn, cứ mùa đông là quấn lấy nàng bắt nàng làm canh ám hương, năm nào cũng náo loạn đòi trồng hoa mai, thất tịch này cũng không buông tha.

Mấy ngày trước học người khác cắm hoa, kết quả bị gai đâm vào tay bị thương, thật không biết là nàng cắm hoa hay hắn cắm hoa. Nàng còn phải bận bôi thuốc thay băng gạc cho hắn.

Khó chịu!

"Phu quân, chúng ta đã già rồi, thất tịch này...." Chưa đợi nàng nói xong.

Môi của Hoằng Lịch đã đè sâu lên môi nàng, vừa sâu vừa nặng, hàm chứa vài phần tức giận còn có ý trả thù. Như Ý chậm rãi thở dốc, sắc mặt Hoằng Lịch không thay đổi nhìn chằm chằm nàng, không đợi nàng đáp lại, hắn cúi đầu nằm bên tai nàng, hắn nhìn thấu tâm tư của nàng: "Mấy năm nay nàng luôn ngại phiền, có khi khiến ta cảm thấy rất buồn." Nói xong hoàng thượng như ủy khuất, chỉ vùi đầu vào cổ nàng.

Một phòng im lặng, Như Ý mềm lòng, ánh mắt bối rối chớp chớp, thật giống như mình đã quá phận. Đưa tay vuốt ve sống lưng kiên cố của hắn, vuốt ve trấn an: "Phu quân có cao kiến gì?"

Hoằng Lịch ngẩng đầu nhìn nàng, hắn giống như còn đắm chìm trong buồn tủi không vui vừa rồi, vừa định ngẩng mặt đến gần môi hắn, khi sắp chạm đến, một giọng nói non nớt truyền đến.

Tiểu cô nương nóng nảy, đứng trước cửa hô to: "A mã ngạch nương mau dậy đi, con đã mua điểm tâm cho hai người, nhân lúc còn nóng hai người mau dậy đi."

Hoằng Lịch đồng ý, thấy người trước mặt hình như đỏ mặt, hắn hôn lên trán nàng, sau đó keo nàng dậy.

"An Ý giống a mã, chu đáo lại dễ thương." Như Ý vừa rửa mặt thì bị nghẹn một chút: "Vương bà bán dưa, tự khoe khoang về bản thân."

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ngồi trên bàn dùng bữa sáng, An Ý vui vẻ đứng lên giới thiệu món ăn hôm nay nàng cùng Dung Bội cô cô mua, đại khái chính là muốn a mã ngạch nương khen ngợi mình.

Sau đó nàng ủy khuất dựa vàp khuỷu tay của Như Ý, ra vẻ tự hào.

Như Ý chọc tay vào trán hài nhi: "Quỷ nhỏ, rõ ràng là Dung cô cô mua, lại bị con đoạt công, còn dám tranh công." Tiểu nha đầu thấy mình bị vạch trần, nhưng cũng không nản lòng. Quay đàu dựa vào vai a mã, ủy khuất nói: "Ngạch nương không biết lòng người tốt." Như Ý nghe vậy không nói gì, bất lực nhìn hai phụ tử thì thầm với nhau, sau đó hai người nở nụ cười xấu xa, Như Ý cũng không nghĩ tới, Hoằng Lịch lại nói xấu nàng.

"Hai người không ăn thức ăn sẽ nguội, cũng không biết đang nói cái gì."

Hoằng Lịch nắm lấy bả vai nhỏ của nhi tử, có chút đắc ý: "Con xem a mã nói không sai." An Ý liền gật đầu.

Giang Nam vào đầu tháng 7, đẹp như tranh vẽ.

Hoằng Lịch bí mật bàn bạc cùng nữ nhi, nói hắn muốn cùng ngạch nương đi ra ngoài làm việc một chuyến, An Ý vốn định năn nỉ a mã cho mình đi, nhưng Hoằng Lịch đi trước một bước nói trở về mang đồ ăn ngon cho con, tiểu nha đầu nghĩ cũng không thiệt thòi, Hoằng Lịch cảm thấy đứa bé này so với ngạch nương của nó dễ nói chuyện hơn nhiều, vì thế liền nhấc ngón út lên.

Sau khi a mã ngạch nương ra ngoài, An Ý quay người đến chỗ Dung cô cô, còn có cả Lý Mgojc thúc thúc, hai người hàng xóm tốt này luôn cho nàng đồ ăn ngon, làm nàng vui vẻ, nghĩ lại cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Hoằng Lịch nắm tay nàng đi dạo đường phố, kỳ thật cũng không trách nàng, mỗi năm hai người đều đến Thất Tịch Hội ở Giang Nam.

Hoằng Lịch bỗng nhiên dừng bước, Như Ý kéo tay hắn hai cái, kết quả hắn vẫn như cũ không nhúc nhích: "Làm sao vậy?" Hoằng Lịch nhìn không khí người trước mặt và xung quanh, có chút buồn bực, hắn nhíu mày. Như Ý thấy vậy lặng lẽ nở nụ cười, tiến lên vuốt lông mi hắn: "Đã tuổi này rồi người còn muốn quấy rầy cái gì?" Hắn nhìn người trước mặt, đôi mắt vẫn trong suốt như trước, trên mặt có vài phần động dung.

Như Ý thấy hắn ôn nhu nhìn mình như vậy, cũng cười nhìn hắn: "Mấy năm nay chúng ta sống rất hạnh phúc." Hoằng Lịch lặng lẽ nắm chặt nàng: "Như Ý, có nàng là phúc của ta." Hoằng Lịch lại kéo tay nàng đi về phía trước.

Năm này qua năm khác, trái tim không thay đổi.

Hắn mua cho nàng một cây trâm cài tóc mới, đó là hình hoa hồng, rất lâu trước đây sinh nhật hắn cũng tặng nàng, thất tịch cũng tặng cho nàng, đặc biệt, mấy naem thất tịch gần đây hắn mới dẫn nàng đi cùng.

Nàng chính là người hắn tìm kiếm cả đời, bọn họ cùng nhau bạc đầu trong pháo hoa của nhân gian này.

"Như Ý, kiếp sau ta phải tìm nàng trước."

"Vậy thì thϊếp sẽ chờ người."

Họ sẽ sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại, hy vọng kiếp sau gặp lại sẽ không còn câu nói lan nhân nhứ quả. Đế hậu, là chức vị rất nhiều người muốn, thế nhưng, cuộc sống thường dân là kết cục tốt nhất của bọn họ. Chỉ là cuối cùng bọn họ kết thúc tiếc nuối, cho nên mình muốn nói với mọi người một câu: "Quý trọng người trước mắt, đừng đợi đến khi mất đi mới biết quý trọng!" Có lẽ ở kiếp sau, bọn họ thật sự chỉ là một đôi vợ chồng áo vải tầm thường, trải qua cuộc sống con cháu quanh đầy đàn, kỳ thật trong lòng mình cũng không yên tâm, nếu thật sự có kiếp sau, Như Ý còn nguyện gặp hắn không? Là hai người thật lòng phó thác, cũng là hai người thật tâm ý khó bình!

____

Hôm nay mò truyện vô tình thấy mấy chương phiên ngoại mình chưa edit, vậy nên mình edit nốt nha