Hoàng đế bất tri bất giác nằm vài ngày, Như Ý không thể không quan tâm đến nữ nhi mới hạ sinh, trái tim của nàng bị trói với hoàng thượng. Thái hậu cũng nhìn không nổi, Như Ý vừa mới sinh xong không được mấy ngày, hiện giờ lại phải quan tâm quan tâm đến chuyện này, thật sự đả thương thân, đành phải phân phó các phi tần thay phiên nhau chăm sóc.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Giang Dữ Bân, mặc dù không có gì tốt, nhưng tình hình cũng không xấu đi.
Có một đêm bởi vì vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, mọi người đều hoảng sợ.
Như Ý ôm nữ nhi đang khóc nức nở trong lòng, đột nhiên cảm thấy có lỗi, nàng ôm cẩn thận dỗ dành, lại không khỏi nhớ tới dáng vẻ suy yếu của hắn nằm trên giường, cùng với bộ dáng yếu ớt khi lớn tiếng gọi tên nàng, ngoại trừ mấy chục năm trước, Cao Hi Nguyệt tính kế khiến hắn bị bệnh ghẻ kia, nhưng mà trong mấy năm nay, lúc nào nàng thấy hắn yếu ớt vô lực như vậy?
Nếu không phải nàng hỏi đi hỏi lại Giang Dữ Bân nhiều lần, xác nhận sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cô nhìn về phía Tiểu An Ý vẫn đang khóc nức nở trong lòng, nàng sợ muốn chết, nàng quả thực không dám nghĩ!
Trong khi nàng đang xuất thần, một giọng nói dịu dàng kéo suy nghĩ của nàng trở về.
Nàng vừa quay đầu lại, Uông Phù Chỉ đang quỳ trên mặt đất. Như Ý lần đầu tiên nhìn thấy cánh tay bị thương của nàng ta, nàng vội vàng nói: "Miễn lễ."
Nàng nhìn nụ cười trên mặt Uông Phù Chỉ, trong lòng rất băn khoăn, cũng có lòng cảm kích: "Tay thế nào rồi?"
"Nương nương không cần lo lắng, chỉ là da thịt bị thương mà thôi." Uông Phù Chỉ nhìn vào đứa bé trong lòng nàng: "Đây chính là Thập công chúa sao, trông thật là đẹp." Như Ý đáp một tiếng, kêu nàng ta ngồi xuống.
Đúng lúc lúc này Dung Bội pha một ấm trà mới, nhìn thấy Như Ý cùng Uông Phù Chỉ nói chuyện rất vui vẻ: "Nương nương người xem, vừa rồi công chúa khóc nháo không ngừng, hiện tại lại rất ngoan ngoãn." Sau đó, Dung Bội hành lễ với Uông Phù Chỉ.
Như Ý nghe Dung Bội nói, sau đó sờ mũi hài nhi: "Đúng vậy, dù sao cũng là Đôn nương nương cứu con một mạng, tương lai tiểu An Ý phải nhớ rõ."
Ánh mắt Uông Phù Chỉ vẫn nhìn Cảnh Mặc, vẻ mặt vui mừng yêu thương: "Nương nương cùng công chúa không sao, thần thϊếp mới có thể an tâm, nếu xảy ra chuyện gì, mọi người đều sẽ đau lòng."
Như Ý mỉm cười với Uông Phù Chỉ.
"Không biết nương nương có thể để thần thϊếp ôm công chúa hay không."
Như Ý đứng dậy nhẹ nhàng đưa Cảnh Mặc cho nàng ta, Uông Phù Chỉ cẩn thận ôm, nhón chân, sợ làm tổn thương nữ nhi. nàng. Như Ý vỗ vỗ vai nhỏ của nữ nhi: "Không cần cẩn thận như vậy, con bé sẽ không đau, ngươi cứ buông ra là được."
Cảnh Mặc mỉm cười, điều này làm trái tim mọi người rung động, lần đầu Như Ý nhìn thấy nữ nhi của mình cười, đây xem như là làm cho trong lòng nàng vạn phần ưu sầu có một tia an ủi, nàng vuốt tóc ngắn của nữ nhi.
"Đã mấy ngày rồi bản cung ôm nữ nhi nhiều lần như vậy, bất kể là bảo mẫu hay là Dung Bội, cũng chưa thấy con bé cười lần nào, hôm nay xem ra, ngươi và con bé rất có duyên." Uông Phù Chỉ dùng đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua mặt Cảnh Mặc: "Không có, nương nương nói đùa rồi."
"An Ý này cũng vô lương tâm quá rồi."
Trước khi đi, Uông Phù Chỉ tặng cho Như Ý mấy cái yếm nhỏ tinh xảo, Như Ý nói cảm ơn liền nhận lấy.
"Thần thϊếp cho rằng những đồ trang sức tinh xảo kia công chúa không thiếu, mấy ngày nay liền tự tay thêu cái yếm nhỏ, làm thật tốt sau đó gọi thái y đến kiểm tra cẩn thận, nếu nương nương lo lắng..."
"Bổn cung yên tâm, làm rất tinh xảo, thật sự là cảm ơn ngươi."
Sau khi Uông Phù Chỉ trở lại Mẫu Đơn đình, thần sắc rõ ràng hoàn toàn khác so với lúc ở Cửu Châu Thanh Yến, nàng ta ném chén trà, Tư Nhược quỳ gối trên mặt đất: "Nương nương bớt giận."
Uông Phù Chỉ nhớ tới lúc mới ở Cửu Châu Thanh Yến, nàng ta hỏi tên đứa bé kia, hoàng hậu đầy hạnh phúc nói cho nàng ta biết ý nghĩa cái tên Cảnh Mặc và An Ý, tương nhu dĩ mạt? Bên nhau lâu dài?
Nàng ta nhận lấy tách trà Tư Nhược đưa đến, nhấp một ngụm: "Thập công chúa sinh non, cho dù là chín tháng, thân thể này cũng kém so với đứa trẻ bình thường, có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề, nương nương yên tâm!" Nàng ta nghe vậy nhìn Tư Nhược cười gật đầu.
"Nương nương yên tâm."
Vườn Xuân Sướиɠ.
Thái hậu cùng Như Ý đang tán gẫu, thái hậu ôm Cảnh Mặc, Cảnh Mặc mỉm cười với thái hậu, thái hậu mềm lòng, nhớ tới có chính sự cùng Như Ý nói chuyện một chút, liền để Phúc Già cẩn thận ôm xuống.
Hai người phụ nữ tóc lộng lẫy, trầm tĩnh cùng Như Ý tán gẫu chuyện xảy ra ngày đó, cùng với chuyện hoàng thượng hôn mê trên giường không dậy nổi, tán gẫu bà than thở một tiếng: "Cảnh Mặc sinh non, thân thể con lại chưa khôi phục, hoàng thượng lại hôn mê, ai gia thật sự lo lắng."
Như Ý hiểu được ý tứ của bà: "Hoàng ngạch nương yên tâm, nhi thần cẩn thận hỏi qua Giang thái y, hoàng thượng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, vả lại nhi thần cũng âm thầm phái người điều tra."
"Như Ý, hoàng đế bên kia đã không còn gì đáng ngại, nhất định phải lo lắng cho Cảnh Mặc, ai gia chỉ sợ người sau lưng kia thừa dịp con phân tâm, hại Cảnh Mặc."
Như ý khó hiểu: "Hoàng ngạch nương là cho rằng người đứng sau màn này ở ngay bên cạnh?"
Tam Bảo vội vàng vào điện, không kịp thỉnh an: "Nương nương, Lý Ngọc công công vừa mới phái người đến báo, hoàng thượng đã tỉnh lại, muốn gặp nương nương."
Như Ý đi vào, nhìn thấy hắn đang ăn cháo, nhớ tới mấy ngày nay sắc mặt hắn tái nhợt, lúc đổi thuốc cau mày, nhất thời mặt đầy nước mắt.
Hoàng thượng thấy nàng đứng trước ngưỡng cửa nắm tay, bên tai còn có vài sợi tóc, hắn nghĩ nàng rất vội vàng.
Hắn đặt bát sứ xanh xuống, đưa tay về phía nàng.
Như Ý nắm lấy tay hắn rồi ngồi xuống mép giường, hoàng thượng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ấm áp trấn an: "Được rồi, không có việc gì." Nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng, đồng thời hắn nhíu mày, nàng gầy đi.
Như Ý ở trong vòng tay ấm áp kia, khóc đến lê hoa đái vũ, hắn nhìn nàng đau lòng, chỉ có thể trấn an nàng.
Nàng cầm bát lên đút cho hắn uống.
Hoàng thượng đokjt nhiên phát hiện người bên cạnh thiếu cái gì đó, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng: "Tiểu An Ý đâu rồi?"
Như Ý rót nước cho hắn: "Thần thϊếp mới từ chỗ Hoàng ngạch nương đến, hoàng ngạch nương nói rằng người muốn trông Cảnh Mặc, để thần thϊếp an tâm đi chăm sóc hòang thượng."
Hoàng thượng trầm mặc chốc lát, Như Ý nhìn hắn sờ sống mũi, biết tâm tư nhỏ trong lòng hắn. "Hoàng ngạch nương có ý tốt, nếu như muốn hoàng thượng yên tâm, nyooir tối sau khi nghỉ ngơi, thần thϊếp ôm đến cho người xem."
Không biết vì sao, hoàng thượng nghiêng mặt đi gần đến phía nàng Như Ý sửng sốt trong chốc lát mới biết ý tứ trong đó, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.
Sau đó, hoàng thượng lòng cầm lấy trà trong tay nàng, uống cạn sạch. Nhưng lập tức phun ra, hắn lau miệng: "Sao lại nóng như vậy?"
"Thần thϊếp vẫn chưa thổi sao?" Như Ý nghiêng đầu, mím môi cười.
Ban đêm, một nhà ba người đang nằm trong noãn các Thán Hiền điện nghỉ ngơi, hoàng thượng ôm nữ nhi bảo bối ngày đêm suy nghĩ, yêu quý hôn lên khuôn mặt nhỏ của con: "Mấy ngày không gặp, lại thay đổi một chút, mấy ngày không ôm, lại nặng hơn một chút."
Hădn quay đầu nhìn Như Ý cúi đầu không nói, dường như đang trầm tư, hắn nắm lấy tay nàng, Như Ý sửng sốt.
Chỉ thấy trên mặt hoàng thượng mang theo nụ cười: "Qua mấy ngày nữa, đến chúng ta cùng nhau tính kế một lần!"