Chương 46: Cầu hòa

Hoàng thượng tỉnh lại vốn là chuyện tốt, nhưng hắn so với người khác đều không có sức sống, đêm nay hắn thức trắng vì khó ngủ, hắn đang suy nghĩ nàng có ổn không, nàng có đau lòng rơi lệ hay không, đứa nhỏ có an ổn hay không? Lý Ngọc nhẹ nhàng đi vào điện thấy tay hắn chống trán nhíu mày, hắn biết hoàng thượng nhớ nhung hoàng hậu nương nương. Hắn đi tới bên cạnh hoàng thượng nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, người ngủ nhiều ngày như vậy, có nên dùng bữa chút không?" Hắn lắc đầu, Lý Ngọc cũng không lên tiếng nữa. Hoàng thượng tựa hồ như nhớ đến chuyện gì liền hỏi: "Lý Ngọc, Dực Khôn cung từng phái người đến không?" "Hồi hoàng thượng, không có." Lý Ngọc cẩn thận nhìn hoàng thượng, khuôn mặt hắn bình tĩnh hơn. Lý Ngọc thở dài sau đó lặng lẽ lui xuống, hắn cũng thật sự là nhìn không rõ. "Lý Ngọc, tình hình mấy ngày trên triều thế nào?" "Hoàng thượng yên tâm, Phó Hằng đại nhân thay người xử lý, không có chuyện gì." "Được rồi, hầu hạ trẫm ngủ đi, sáng mai thượng triều."

Quên đi, hắn nghĩ tới ngày mai sẽ tốt hơn.

Sáng sớm hoàng thượng mặc long bào đã lâu không mặc, cảm thấy trên người có thêm mấy gông xiềng, tâm tư vừa chuyển, đột nhiên hiểu vì sao nàng không thích ở lại trong cung này. Trong triều, hắn nghe nói không có đại sự gì, nhưng chưa khỏi bệnh đã thượng triều, trở lại Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, tuy nói mấy ngày nay có Phó Hằng xử lý, nhưng mấy ngày nay tấu chương đều chất thành núi, hắn không khỏi mặt mày ủ rũ. Đang lúc hắn chuyên tâm phê duyệt tấu chương, Lý Ngọc vào điện bẩm báo tiếng: "Hoàng thượng, Đôn phi nương nương đến." "Truyền." Phù Chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, trong lòng nàng rõ ràng bệnh tình chưa tốt. Đang lúc hành lễ, hoàng thượng ngắt lời nàng ta: "Lý Ngọc, ban tọa." Nàng ta cười nhạt đáp lại, thấy hắn chuyên tâm phê duyệt tấu chương, nàng ta chậm rãi lấy một chén canh ngân nhĩ đặt lên mặt bàn trước mặt hắn: "Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng chưa khỏi bệnh thần thϊếp đã quấy rầy người, nghĩ đến hoàng thượng chưa khỏi bệnh thần thϊếp liền nấu một chén canh ngân nhĩ cho người, ngân nhĩ có lợi cho bệnh của hoàng thượng." Hắn chậm rãi quay đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng ta có vài phần tơ máu, thanh âm nhu hòa nói: "Nàng có lòng rồi, sắc mặt nàng không tốt là do mấy ngày nay chăm sóc trẫm mệt mỏi. Tư Nhược ở một bên nhanh miệng: "Hoàng thượng, bát canh này là sáng sớm nương nương tự mình làm." Phù Chỉ nghe được liền tức giận: "Ngươi nhiều chuyện từ lúc nào vậy?" Tư Nhược thấy nàng ta tức giận lập tức quỳ xuống: "Nương nương thứ tội, nô tỳ không dám." Thấy ả như vậy Phù Chỉ mềm lòng đỡ ả đứng dậy: "Bỏ đi, đứng lên đi, ngươi lui ra đi." Hoàng thượng nhìn một màn này cảm động, đến khi Tư Nhược ra ngoài, Phù Chỉ liền quỳ trên mặt đất nói: "Hoàng thượng thứ tội, để hoàng thượng chê cười rồi." Hoàng thượng đi xuống đỡ bả vai nàng ta dịu dàng nói: "Đứng lẻn đi, không sao đâu." Sau đó Phù Chỉ ở Dưỡng Tâm điẹn mài mực cho hắn, hai người đến một câu tán ngẫu cũng không nói.

Đến giờ ăn trưa, hắn sai Phù Chỉ hồi cung nói mình đi Dực Khôn cung một chuyến, Phù Chỉ biết tâm tư của hắn liền về cung trước. Trên đường, Tư Nhược đỡ tay nàng ta rất an tĩnh, buổi sáng mới bị nàng ta dọa sợ: "Nương nương, nô tỳ cảm thấy... Chỉ là sáng sớm người dậy sớm nấu canh vì hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại đến Dực Khôn cung." "Sau này đừng nói như vậy nữa, hoàng thượng có tâm tư của hoàng thượng, ngươi không được tự mình phỏng đoán tâm tư hoàng thượng, để cho người ta nghe thấy sẽ gây ra thị phi liền hỏng chuyện." Tư Nhược ngoan ngoãn gật đầu, cứ như vậy bỏ qua.

Như Ý lúc này ngồi trên giường quý phi xuất thần, Dung Bội nhẹ giọng gọi nàng, "Nương nương, nên dùng bữa rồi. "Như Ý vốn định cự tuyệt nhưng đứa nhỏ không thể không ăn, vì thế đồng ý. Dung Bội gọi người truyền bữa, chính mình cẩn thận đỡ nàng đến bên cạnh bàn ăn, vừa định ngồi xuống, liền nghe được một câu: "Hoàng thượng đến." Nàng nhất thời ngẩn người, quay đầu nhìn người mặc y phục màu vàng bốn mắt đối diện với nàng. Hoàng thượng dặn dò Dung Bội: "Nếu đã dọn bữa trưa ra, ngươi lui xuống đi, trẫm có chuyện muốn nói với hoàng hậu." Dung Bội vốn định nói ở lại đây cho Như Ý ăn vải, nhưng nàng nhìn về phía Như Ý, Như Ý cười với nàng, nàng hiểu được ý của nương nương, liền lui xuống. Như Ý muốn hành lễ với hắn, nhưng hắn sớm nhìn ra tâm tư của nàng, bước lên đỡ lấy cánh tay nàng, cẩn thận đánh giá người trước mắt chưa gặp ba ngày... Sắc mặt đúng là tiều tụy không ít, trong mắt còn lộ ra tơ máu. Trong lòng hắn thở dài, cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống ôn nhu nói: "Dùng bữa đi." Hai người cũng không mở miệng nói chuyện, hắn biết nàng vô tâm không phản ứng hắn cũng không lên tiếng, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho nàng, thấy nàng nở nụ cười nhạt, trong lòng hắn an tâm phần nào, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay, nàng và hài tử có khỏe không? Trẫm nghe nói nàng bị động thai khí, cho nên.... muốn đến thăm mẫu tử hai người." Nàng đương nhiên hiểu ý hắn quan tâm cái gì, chỉ là bây giờ nàng chỉ nghĩ đến hài tử những thứ khác nàng không để tâm, trên mặt nàng bình tĩnh vô sắc: "Rất tốt, hoàng thượng không cần lo." "Vậy thì tốt."

Sau bữa trưa, hoàng thượng ngồi trên ghế quý phi đọc sách, Như Ý nhàn nhã cho cá ăn. Nhưng hắn không phải đọc sách, rõ ràng chính là nhìn nàng không chớp mắt, lúc này Dung Bội bưng một chén đồ gì đó đi vào, lúc đầu hoàng thượng không biết là gì, nhưng mùi thuốc bay khắp phòng hắn liền hiểu được đó là thuốc an thai. Như Ý quay người nhìn bát thuốc màu đen thẫm kia quen thuộc vô cùng, nhíu mày. Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu cho Dung Bội lui ra, Dung Bội trong lòng biết hoàng thượng sẽ cho nương nương uống thuốc, cho nên cũng không lo lắng. Hắn đứng dậy ôm lấy nàng, lúc đầu nàng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn thỏa hiệp mặc cho hắn ôm, hắn đỡ nàng ngồi trên giường quý phi sau đó cầm hai cái gối vuông để nàng dựa vào. Hắn đi lấy bát thuốc thuận tay cầm một cái ghế thấp hơn, Như Ý biết hắn muốn làm gì. Hắn thổi thuốc trước mặt nàng, Như Ý biết mình không còn lựa chọn, vì đứa bé nàng nhất định phải uống thuốc, toàn bộ hành trình nàng ngoại trừ mở miệng cũng không làm gì khác, hắn thấy nàng nhu thuận như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, đợi nàng uống thuốc xong hắn rót nước cho nàng uống. Sau một phen giày vò, hắn ngồi xuống nhìn nàng, nhìn bộ dáng tiểu nữ tử như nàng, không biết khóe miệng lại nhếch lên. Như Ý không để ý hắn. Hắn ra vẻ không thấy, đứng lên nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, toàn bộ đầu nàng dựa vào lòng của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, lúc này không biết là trạng thái gì.

Trầm mặc một lúc lâu, hắn chậm rãi vuốt ve lưng của nàng, đây có lẽ làng đang an ủi nàng, không lâu sau nàng nghe thấy hắn ôn nhu nói một tiếng: "Trẫm nhớ nàng." Nàng nhất thời thất thần, tay đột nhiên nắm chặt, toàn bộ cảnh này thu hết vào mắt hắn, hắn nắm lấy tay nàng đặt vào thắt lưng hắn, sau đó mới hài lòng nhẹ nhàng ôm lưng nàng