Đêm nay Phù Chỉ ở lại chăm sóc hoàng thượng, hắn uống rất nhiều rượu, hắn nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ, thỉnh thoảng trong miệng kêu Như Ý, Phù Chỉ cảm thấy hắn đối với hoàng hậu nương nương thâm tình như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta thấy hắn yếu ớt như vậy, nàng ta dùng hết sức lực đỡ hắn lên giường nghỉ ngơi, cả đêm canh giữ bên cạnh hắn lau mặt lau tay, rót trà rót nước, cẩn thận canh giữ. Hắn mơ mơ màng màng nói, tuy rằng giọng nói không rõ lắm: "Như Ý, Như Ý." thốt ra, nàng ta nghe rất rõ ràng, nàng ta thấy người trên giường khó chịu như thế, cũng cảm thấy đau lòng.
Quả nhiên, tối hôm đó hoàng thượng sốt cao. Giang Dữ Bân nói là suy nghĩ mơ hồ cộng thêm hàn khí khi uống rượu, Phù Chỉ rất lo lắng, canh giữ ở giường cả một đêm. Sáng hôm sau, Giang Dữ Bân vào điện khám lại, hoàng thượng cũng đã hạ sốt, Phù Chỉ cũng yên tâm hơn.
Tin tức rất nhanh truyền đến Dực Khôn cung, Như Ý nằm yên trên giường, đêm qua nàng ngủ không ngon, hai mắt sưng đỏ, không ai biết tối hôm qua nàng bị hắn dày vò. Hắn bị sốt, nàng có thể làm gì? Nàng mai thai tối qua lại không ngủ được, hôm nay đến Dưỡng Tâm điện nhìn hắn... sợ rằng ảnh hưởng đến đứa bé. Nàng biết được tối qua Đôn phi chăm sóc hắn cả đêm, nàng lạnh lùng bảo Dung Bội phân phó phi tần có thâm niên lâu nhất đi thăm bệnh, Dung Bội gật gật đầu nhìn nàng, trong lòng rất lo lắng nhưng nàng tuyệt đối không dám nói chuyện, sợ nhắc tới chuyện khiến nương nương đau lòng, dù sao nàng cũng biết đêm qua Như Ý... Lúc này Hải Lan vào điện, nàng thấy người trên giường sắc mặt như quả phụ, sốt ruột ngồi xuống bên giường nàng, nắm lấy tay nàng vội vàng nói: "Sắc mặt tỷ tỷ sao lại kém như vậy?" Nàng nhìn về phía Dung Bội: "Dung Bội, ngươi đến Dưỡng Tâm điện chờ Giang thái y bắt mạch cho hoàng thượng xong, liền kêu hắn qua đây khám cho tỷ tỷ." Dung Bội vội vàng đứng dậy ra khỏi điện.
Như Ý thấy Hải Lan bối rối như vậy liền cười: "Tỷ không sao, muội yên tâm." Hốc mắt Hải Lan ửng hồng: "Sao lại không có chuyện gì, sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch, nhất định là đêm qua..." Nàng ngẩn người liền không lên tiếng nữa. Như Ý biết được tâm tư của nàng, liền nắm lấy tay nàng ý bảo nàng an tâm.
"Hải Lan, muội nói xem, tỷ có làm sai không, ngay từ đầu không nên để đứa bé đến thế giới này, tỷ rất sợ, rất sợ." Như Ý thản nhiên mở miệng, trong lòng Hải Lan thắt chặt lại: "Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, tỷ là một ngạch nương tốt, sao đứa bé lại không được đến thế giới này?" Như Ý gật đầu không lên tiếng nữa, trong mắt đầy u ám. Lúc này Giang Dữ Bân đã tới, Hải Lan liền đứng lên bảo hắn bắt mạch cho Như Ý. Trong điện im lặng. Trên trán Dung Bội đổ mồ hôi, Hải Lan nắm chặt khăn tay chờ đợi. Giang Dữ Bân hơi nhíu mày: "Đêm qua nương nương nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa lại suy nghĩ không yên nên bị động thai, nhưng không có gì đáng ngại, lát nữa thần đi kê cho nương nương thuốc an thai, mặt khác còn thêm cho người an thần dược có ích cho thai nhi. Nhưng nương nương nhất định phải thả lỏng tâm trí, người ta nói mẫu tử liền tâm, nếu nương nương bất an, thì thai nhi khó mà ổn định!" Như Ý nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Làm phiền ngươi rồi, Giang Dữ Bân, bổn cung nhất định sẽ làm theo lời ngươi nói, ngươi mau trở về hăm sóc hoàng thượng trước đi." Dung Bội tiễn Giang Dữ Bân ra ngoài. Hải Lan ở Dực Khôn cung cả ngày, đến khi nhìn thấy Như Ý uống thuốc an thai nàng mới an tâm trở về Diên Hi cung, trước khi đi còn dặn dò Dung Bội chăm sóc Như Ý cẩn thận, Dung Bội gật đầu, trong lòng kiên định.
Năm tháng mênh mông không rõ ngày nào quay trở lại, hận không hiểu được tâm ý nơi đáy lòng. Tình cảnh này thật sự làm cho người ta cảm thấy bối rối, hai người quan tâm để ý lẫn nhau vẫn không thoát khỏi ngõ cụt.
Mùa hè lặng lẽ đến, nhưng cảm giác lạnh lẽo lại bao trùm khắp hậu cung.