Hoàng thượng và hoàng hậu ở trong cung thâm tình, thái hậu ở một bên cũng vui mừng cảm thán, bà vì bọn họ vui vẻ, nhưng cũng vì bọn họ mà cảm thấy lo lắnh, dù sao hoàng thượng cũng nên mưa gió ban đều mới có thể trấn an hậu cung.
Hoàng thượng cảm thấy có lỗi với Như Ý, không muốn nàng mệt mỏi lo lắng, đã ngầm chủ trương mỗi tháng nên ấn định buổi sáng và buổi tối ba lần, không những thế còn đem cung vụ trong cung giao cho Du phi xử lý, bởi vì như vậy hắn có thể an tâm quấn lấy nàng, Như Ý sẽ chỉ nghĩ về hắn, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Khi Như Ý biết chuyện, nàng đương nhiên cẩn thận trách móc hắn, trong lời nói đều chế giễu hắn làm lớn chuyện, có thể khiến cho hậu cung bàn tán sôi nổi, mỗi lần nàng nhắc tới, hắn chỉ tìm lý do, không phải nói nàng đau lòng mà chính là tâm ý của hắn, Như Ý không còn cách nào khác."
Như Ý nhớ tới mình đã rất lâu không đến Từ Ninh cung thỉnh an, buổi sáng liền đem theo Dung Bội đến Từ Ninh cung. Phúc Già vẫn nhiệt tình chào hỏi, tiến vào Từ Ninh cung nhìn thấy một người phụ nữ hai bên tóc mai điểm hai sợi tóc bạc đang vui vẻ trêu chọc con mèo trong lòng.
Như Ý giống như trước kia thỉnh an thỉnh an thăm hỏi, thái hậu kêu người dâng trà, mẫu tử hai người tán ngẫu như trước, mọi việc đều nhàn nhã an nhàn.
"Như Ý, ai gia biết con và hoàng đế làm lành với nhau, tình cảm trong cung ai gia cũng thấy vui mừng. Nhưng có một số lời, ai gia không thể không nói, như mưa sương đều dính, ai gia cũng biết con hiểu." Như Ý nghe xong, lời này không thể thẳng thắn hơn nữa, cũng cúi đầu trả lời, quả thật, từ hơn hai tháng nay, hắn đã ở bên cạnh nàng hơn hai tháng, nàng cũng không cảm thấy không tốt, không nhắc đến với hắn.
Mặt trăng sáng lơ lửng trên trời, điểm xuyết những ngôi sao... Như Ý tắm rửa xong ngồi trong giường đọc sách nhưng lại không yên lòng, trong lòng nàng cân nhắc đến lúc đó mở miệng với hắn như thế nào, nàng biết hắn hiện tại nghĩ đến nàng, nàng cũng biết trong lòng hắn là nàng, nhưng nàng cũng rõ ràng hậu cung chúng phi cũng cần hắn.
Một lát sau hoàng thượng đi thẳng vào trong điện, nàng bình tĩnh lại còn chưa có mở miệng nói chuyện, bàn tay ấm áp của hắn bao lấy lòng bàn tay nàng, mắt đầy sao nhìn nàng ôn nhu mở miệng: "Hôm nay vốn định dùng bữa cùng nàng, nhưng cùng quân cơ đại thần thương thảo chính sự chậm trễ, vừa xong trẫm liền tới chỗ nàng." Nói xong hắn còn cười cười, Như Ý chỉ ừ một tiếng. Nhưng hoàng thượng nhận ra vẻ khác lạ, trên mặt hoảng hốt tựa có chuyện gì quan trọng.
Trên mặt hắn cẩn thận dò xét, nuốt nước bọt: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Như Ý lắc đầu sau đó nói: "Hoàng thượng, người cũng nên đi các cung khác... mưa gió ban đều." dứt lời nàng liếc mắt không nhìn hắn. Hắn tâm cảm lạnh lùng lãnh đạm nói: "Nàng đuổi trẫm đi? Nàng cảm thấy trẫm phiền phức?" Như Ý không đồng ý, hắn liền nổi giận: "Nàng thật sự không quan tâm trẫm?"
Một câu nói quen thuộc nhưng lạnh lẽo khiến hắn nghe rất rõ ràng: "Thần thϊếp cung tiễn hoàng thượng." Hắn thấy ngữ khí cùng vẻ mặt nàng bình tĩnh, hắn liền nổi giận đùng đùng ra khỏi Dực Khôn cung. Dung Bội thấy lần này vào điện vừa nhìn, phát hiện Như Ý ngồi im lặng trên giường, tiến lên an ủi: "Nương nương cùng hoàng thượng xảy ra chuyện gì sao?" Như Ý lắc đầu: "Bất quá là để cho hoàng thượng đừng đến đây thôi, phi tần lục cung đều mong chờ hoàng thượng." Dung Bội hiểu được nguyên nhân liền lặng lẽ đỡ bả vai Như Ý an ủi. Như Ý cười nói: "Không sao đâu."
Mấy ngày liên tiếp, hoàng thượng không đến Dực Khôn cung, hiển nhiên là đang giận nàng. Lúc ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, hỏi Lý Ngọc về Dực Khôn cung, giọng nói rất lạnh lùng, Lý Ngọc nghe xong cũng không khỏi run rẩy. Nhưng Lý Ngọc chỉ có thể lắc đầu, trong lòng hoàng thượng tức giận, cảm thấy nàng không có lương tâm, hiện giờ hắn nhớ nàng như vậy, chính nàng đem hắn đẩy ra ngoài, hắn tức giận, nàng lại chưa bao giờ bước vào Dưỡng Tâm điện nửa bước...... Càng nghĩ càng tức giận, liền một tay đáp bút lông trong tay xuống, Lý Ngọc sợ tới mức quỳ trên mặt đất.
Như Ý mấy ngày nay không thoải mái, đau đầu hoa mắt, nàng nghĩ mình ngủ không ngon mà thôi, nhưng không may nàng phải tham gia yến tiệc trong cung. Nàng không thể không tham gia, Dung Bội lo lắng giúp nàng từ chối, nhưng nàng lại nói yến hội trong cung nàng không tham gia không tốt, sẽ bị người trong cung bàn tán, Dung Bội nói truyền Giang Dữ Bân, nhưng Như Ý lại từ chối nói nàng ngủ không ngon, không cần gây phiền phức.
Chúng phi tụ hội đông đủ, Như Ý ngồi ở chỗ dưới hoàng thượng, hoàng thượng vẫn còn tức giận vì chuyện đó nên không nói chuyện với nàng, người thông minh đều biết đế hậu xảy ra hiềm khích, nhưng bọn họ không dám nghị luận. Hoàng thượng nâng ly rượu lên, trên mặt lộ ra nụ cười nói lời cát tường, mọi người cũng đứng dậy nâng ly rượu lên, Dung Bội đỡ Như Ý đứng dậy, muốn khuyên nàng đừng uống rượu, nhưng Như Ý cười với nàng liền uống một hơi cạn sạch... Muốn ngồi xuống, hai mắt tối sầm lại, nàng bất tỉnh ngã trên đất. Mọi người vội vàng đứng lên không biết hoàng hậu xảy ra chuyện gì, hoàng thượng sợ đến mức chạy xuống ôm nàng lớn tiếng kêu: "Như Ý! Như Ý!" Sau đó giận dữ nói: "Buổi tiệc hôm nay kết thúc, các ngươi trở về cung đi, Lý Ngọc mau truyền Giang Dữ Bân." Dứt lời hắn ôm lấy Như Ý đi thẳng về Dực Khôn cung, chúng phi tần đều mơ hồ, không ngờ hoàng thượng đối với hoàng hậu nương nương để ý như vậy....
Hắn nhẹ nhàng để nàng nằm xuống giường, Giang Dữ Bân bắt mạch cho nàng, lòng hắn như lửa đốt, mồ hôi đầm đìa trên trán, còn thở dốc, nhìn người trên giường nằm im không cử động, lòng hắn đau như bị kim đâm.
Một lát sau, hắn khẩn trương hỏi: "Thế nào?" chỉ thấy Giang Dữ Bân quỳ trên mặt đất vui mừng nói: "Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã có hỉ. Chỉ là tinh thần không tốt, cho nên mới bất tỉnh, chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc an thai sẽ không còn gì đáng ngại." Tim hắn đột nhiên đập rất nhanh, giọng nói vui mừng như phát khóc: "Được, được, được! Giang Dữ Bân, ngươi nhất định phải chăm sóc hoàng hậu cẩn thận, nếu xảy ra sai xót, trẫm chém đầu các ngươi!" Giang Dữ Bân đáp lời, hắn lệnh cho mọi người lui ra ngoài.
Hắn ngồi trên giường cúi đầu nhìn xuống, không biết từ khi nào rơi xuống một giọt nước mắt, hắn cầm tay nàng ôn nhu nói: "Như Ý, chúng ta có con rồi!" Sau đó hắn thì thầm bên tai nàng: "Nàng đừng lo lắng, trẫm sẽ bảo vệ con của chúng ta, cho dù là cần cả mạng của trẫm..." Hắn vừa khóc vừa cười, khiến người ta cảm thấy khó hiểu, kỳ thật không phải lần đầu tiên hắn làm a mã, chỉ là đây là nỗi đau không thể chạm vào trong lòng hai người, đây là cốt nhục của hắn và nàng, lúc trước Cảnh Hủy và Vĩnh Cảnh mất đi khiến hai người rất đau lòng.