Tin tức đế hậu bất hòa tối hôm qua lan khắp Viên Minh Viên, rất nhiều người xì xào bàn tán, có người nói rằng hoàng hậu không biết tốt xấu từ chối tâm ý của hoàng thượng khiến người tức giận rời đi. Phi tần giao hảo tốt với Như Ý cũng lo lắng nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ có Hương Kiến thấy sau khi biết được liền nói một câu: "Hoàng hậu nương nương năng buông xuống nhanh như vậy, giữa bọn họ cũng sẽ không dễ dàng hòa hảo!" Đúng vậy, Hương Kiến cũng có một chàng thiếu niên lang, tuy rằng hắn không còn ở nhân thế, nhưng trong lòng nàng mãi có bộ dạng đẹp nhất của hắn..... Nhưng phu quân, hoàng thượng,đã sớm không còn là thiếu niên lang của Thanh Anh, Hương Kiến hiểu.
Hoàng thượng hạ lệnh cấm không cho ai vào Thiên Địa Vạn Xuân, không phải vì hắn đang tức giận, kỳ thật là bởi vì hắn biết trong lòng nàng khó chịu, không muốn người ngoài quấy rầy nàng, cũng không muốn nàng giao tiếp với mấy người đó, như vậy nàng sẽ không mệt mỏi.
Thái hậu nghe Phúc Già ở một bên kể, bà nhẹ nhàng niệm Phật châu, nhắm mắt lại, chốc lát sau lại mở mắt ra: "Không biết hoàng đế và hoàng hậu sẽ khó xử đến khi nào. Lúc trước ai gia đã nhắc nhở hoàng hậu không cần quá quan tâm lòng vua, đồng thời cũng khuyên hoàng đế không nên nghi ngờ Như Ý, lại đi nghi ngờ nó. Mấy năm nay đế hậu bất hòa, làm cho Vĩnh Cơ buồn bực không vui, hai người họ cũng không dễ chịu, hiện tại lại thành ra như vậy, sức khỏe của hoàng hậu còn chưa hồi phục, đến lúc đó chỉ sợ thành tâm bệnh. Ai gia đã từng này tuổi, không biết làm sao giúp hai người bọn họ..."
"Thái hậu lao tâm......." Nô tài chạy vào bẩm báo hoàng hậu bái kiến, thái hậu gật đầu, lại quay về phía Phúc Già lắc đầu.
Như Ý hành lễ với Thái hậu: "Nhi thần thỉnh an hoàng ngạch nương, thời gian trước sức khỏe nhi thần không tốt, đã lâu không thỉnh an hoàng ngạch nương, khiến hoàng ngạch nương lo lắng cho nhi thần. Cũng đa tạ hoàng ngạch nương đã chăm sóc hoàng tự trong cung, đặc biệt là bảo vệ Vĩnh Cơ." Thái hậu kêu nàng miễn lễ, ban ngồi, cũng quan tâm sức khỏe của nàng, hai người tán ngẫu một lát.
"Hoàng hậu, gần đây con và hoàng đế có chuyện gì sao?" Như Ý không đáp lại, chỉ cúi đầu không nói.
"Đế hậu bất hòa, sẽ ảnh hưởng đến tiền triều hậu cung, bá tánh nghị luận, tóm lại là không tốt."
"Tạ hoàng ngạch nương dạy dỗ, nhi thần hiểu được, sau này sẽ cùng hoàng thượng tương kính như tân, khiến hoàng ngạch nương lo lắng, là lỗi của nhi thần!"
"Những năm gần đây, con đúng là chịu khổ rồi, hiện giòe con cùng hoàng đế đi tới tình cảnh như vậy, thật sự khiến ai gia đau lòng. Nhưng nói như thế nào, vì Vĩnh Cơ con cũng phải suy nghĩ lại." Một lát sau, thái hậu sai người đưa thuốc bổ cho Như Ý, Như Ý tạ ơn hành lễ cáo lui, cùng Dung Bội trở về Thiên Địa Vạn Xuân. Lần này như vậy, người chịu khổ chỉ là bọn trẻ.... Như Ý nghĩ.
Dung Bội đỡ Như Ý cẩn thận ngồi xuống: "Nương nương, thái hậu nói rất đúng! Hoàng thượng đối với người không còn như trước, nhưng vì Thập nhị a ca người hãy suy nghĩ lại."
"Bổn cung làm sao không biết, mấy năm nay Vĩnh Cơ buồn bực không vui, nó lại không ở bên cạnh ta, là bổn cung nợ thằng bé, chung quy ta và hắn đều làm khổ thằng bé!" Dung Bội nhẹ nhàng xoa bóp cho Như Ý, hai người nói chuyện phiếm.
Sáng nay hoàng thượng thức dậy cảm thấy rất đau đầu, nhưng vẫn chịu đựng cơn đau đi gặp đại thần. Sau đó quyết định khởi hành hồi cung sớm.
Vài ngày sau, bởi vì kết thúc chuyến Nam tuần, đế hậu phải ở cùng một chỗ, hai người trước mắt vạn người miễn cưỡng đứng cạnh nhau, thái hậu ở dưới nhìn thấy cảnh này không khỏi cười ra tiếng... Hoàng thượng tuyên bố kết thúc chuyến nam tuần, khởi hành hồi cung.
Nói xomg hắn rời khỏi nàng, nhưng lại phát hiện trên đầu nàng không cài cây trâm kia, đồ hắn tặng nàng dám không dùng, hắn cảm thấy rất tức giận. Sau đó rất nhiều phi tần cùng đại thần lên thuyền hồi cung.