Chương 8

Cơ thể hắn ngày càng teo nhỏ đi, cuối cùng biến thành con chồn dài một mét và bỏ chạy.

Sao yêu quái này lại yếu như vậy?

Trong lòng tôi đầy nghi hoặc.

Nhưng tôi không kịp nghĩ nhiều, nhanh chân tiến tới đạp vào đuôi của hắn.

"Nói, ngươi đã đưa cô gái bị lừa trước đó đi đâu rồi?"

Hắn ta chỉ vào cánh cửa bên cạnh: "Bên kia! Bên kia!"

Tôi túm gáy hắn đi tới, đá tung cánh cửa phòng bên cạnh.

Có một phòng cưới giống hệt như bên này.

Tôi nhìn thấy một người ngồi trước chiếc giường gỗ chạm khắc, mặc đồ tân nương, đội khăn voan che mặt, ngồi bất động.

Tôi nheo mắt lại, trói con chồn bằng sợi dây trói yêu và ném nó sang một bên.

Khi đến gần chiếc giường gỗ, tôi nhận ra toàn thân người đối diện đang run rẩy.

Tôi giơ tay lên nhấc chiếc khăn trùm đầu của cô ấy lên.

Khuôn mặt của Trần Linh xuất hiện trước mặt tôi.

Cô nhắm chặt mắt, hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"

Tôi vỗ nhẹ vào mặt cô ấy: "Trần Linh, Trần Linh! Là mình, Vân Như Ý!"

Cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại khi nghe thấy tên tôi.

Trần Linh nhìn tôi với đôi mắt mở to, sau vài giây, cô ấy liền bật khóc.

"Như Ý! Mình đã gặp yêu quái!"

Trần Linh nói rằng, hôm qua cô ấy đến đây để làm việc bán thời gian, sau khi được người phụ trách đưa đến đây, cô ấy không thể ra ngoài được.

Có một người đàn ông trông giống con chồn cứ gọi cô là "nương tử" và muốn chạm vào cô, nhưng hắn ta không thể lại gần vì chiếc lắc tay cô đang đeo.

Tôi nhìn chiếc vòng tay của cô ấy, ở yêu giới này, chiếc vòng tay vẫn còn ánh bạc lấp lánh.

Thật là một điều tốt.

Tôi kiểm tra cơ thể cô ấy một chút, may mắn là ba phần hồn vẫn còn ở đó, nhưng cô ấy có chút sợ hãi.

Trần Linh nắm chặt tay tôi: “Như Ý, cậu có thấy con quái vật xấu xí đó không?”

Tôi an ủi cô ấy: "Không sao đâu, con yêu quái kia rất yếu, đã bị mình thu phục rồi."

"Cậu xem, ở kia kìa ..."

Tôi duỗi tay chỉ vào góc tường.

Sau đó nụ cười liền đông cứng lại.

Trần Linh hỏi: "Ở đâu?"

Tôi: "……"

Ở đâu?

Tôi cũng không biết.

Những sợi dây trói yêu nằm rải rác trên mặt đất, còn chồn kia đã sớm không cánh mà bay.

Khi tôi mang theo Trần Linh ra khỏi nơi đó, bầu trời bên ngoài đã thay đổi.

Bầu trời vốn đầy nắng giờ đây u ám, như thể trời sẽ mưa bất cứ lúc nào.

Lúc này ở yêu giới, tình huống này chỉ có thể biểu thị tâm tình của chủ nhân yêu giới đang không tốt.