Chương 5

"Hôm trước mình đã nói với các cậu rồi, Trần Linh thật sự đã làm công việc không chính đáng để kiếm sống.”

"Các cậu nhìn xem, đã mười một giờ đêm rồi mà cậu ấy còn chưa trở về ký túc xá.”

"Cậu ta còn mặt dày cạnh tranh với chúng ta để giành trợ cấp cho sinh viên khó khăn nữa, thật không biết xấu hổ mà ."

….

Tôi dừng bước, quay lại nhìn bọn họ.

Bọn họ đều nói xấu người khác một cách công khai. Cửa ký túc xá mở ra, đa số đều bận việc của mình.

Người đang nói chuyện là Vương Nhiễm. Bình thường đều ra vẻ mình trung thực, không ngờ sau lưng lại bôi xấu người khác thậm tệ như vậy.

Tôi đưa tay lên gõ cửa phòng họ:

"Này các cậu, tạo khẩu nghiệp thế nào cũng gặp báo ứng nha."

Sắc mặt Vương Nhiễm thay đổi, cúi đầu không nói gì.

Tôi cười nhạt một tiếng, xoay người trở về ký túc xá của mình.

Sau khi trở về ký túc xá, tôi dọn dẹp đồ đạc một chút, tắm rửa xong liền nằm trên giường. Di động reo lên, là tin nhắn của Vương Nhiễm.

[Như Ý, cậu có biết gần đây Trần Linh đang làm công việc gì không? làm cách nào cậu ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?]

[Cậu có thể nhờ cậu ấy giới thiệu cho mình làm với được không?]

Tôi: "…"

Thật sự không nói nên lời mà.

Tôi gõ một hàng chữ: [Không thể, ngày mai mình cũng đi làm công việc đó, mình sợ cậu đoạt bát cơm của mình.]

Sau đó chặn người này và xóa toàn bộ cuộc hội thoại.

Giữ liên lạc với một kẻ ngốc sẽ làm ô nhiễm di động của bạn.

Vào buổi tối ngày hôm sau, chúng tôi đã đến Long Môn cổ trấn lúc sáu giờ rưỡi.

Lâm Nguyện đứng bên cạnh tôi có chút do dự.

Suy cho cùng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy theo chúng tôi thu phục yêu quái.

Phu quân của ta, ba trăm năm trước vì bảo vệ thiên hạ đã vô tình dẫn ma khí vào người, bị mười đại môn phái phong ấn dưới Đông Sơn.

Trước đó không lâu, vị lão gia họ La ở Thanh Thành đã qua đời, phong ấn bắ đầu bị nới lỏng, một phần yêu hồn của Minh Uyên được tự do, bây giờ sống trong cơ thể của sinh viên đại học Lâm Nguyện.

Bọn họ đã thành lập một thoả thuận.

Cơ thể này ban ngày thuộc về Lâm Nguyện, ban đêm thuộc về Minh Uyên.

Không lâu sau khi chờ đợi, vị Giang tiên sinh đã đến.

"Cô là bạn học Vân đúng chứ?" Đôi mắt hắn sáng rực nhìn vào tôi.

Tôi mỉm cười, chỉ vào Lâm Nguyện: "Đây là bạn trai tôi."

Giang tiên sinh đánh giá Lâm Nguyện, sau đó nói, "Thật tuấn tú."

Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, nào chúng ta đi thay đồ trước nhé?"

Hắn dẫn chúng tôi đi vào vòng qua cổ trấn, rẽ trái, rồi rẽ phái, cuối cùng xuyên qua một con hẻm đi đến tòa nhà phía trước.