Chương 6

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thiếu Thiên là người ở đây.

Cậu ấy khiến tôi trông giống như một tên ngốc…

Chúng tôi lần theo sự chỉ dẫn của trận pháp tìm hồn, chẳng mấy chốc đã đến trước một tòa nhà.

Tôi nhìn thấy hai bóng người, một nam một nữ đứng ở cửa âu yếm nhau.

Tưởng Thiếu Thiên: "Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An?"

Tôi gật đầu.

Thật khó để nói đó có phải là Hồ Tiểu Mạn hay không, nhưng dáng người mập mạp rất dễ nhận biết.

"Cứ từ từ đã, chờ cho bọn họ tách ra trước."

Mười phút sau.

Hai người họ vẫn bám lấy nhau, càng ngày càng dính chặt hơn.

Tưởng Thiếu Thiên: "Em không thể chịu đựng được nữa."

Nhìn thấy miệng lợn của Chu Tụng An chuẩn bị hôn môi Hồ Tiểu Mạn, trán tôi giật giật. “Chị cũng không thể chịu đựng được nữa.”

Vừa dứt lời, tôi đã bị Tưởng Thiếu Thiên đẩy ra khỏi bóng tối, do quán tính nên tôi lao về phía trước vài bước.

Cuối cùng, Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An cũng dừng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn tôi.

Tôi đứng cách họ hai mét, nghiến răng chào: "Chào buổi tối, thật trùng hợp."

Sắc mặt Hồ Tiểu Mạn trong nháy mắt thay đổi, tức giận lao về phía tôi: "Vân Như Ý! Cậu cư nhiên đã theo tôi đến tận đây!"

"Cậu từ bỏ suy nghĩ đó đi. Tôi không bao giờ để cậu cướp Chu Tụng An đi đâu!"

Đôi mắt cô ấy đỏ ngầu, vẻ mặt rất hung dữ.

Chu Tụng An nhìn thấy vậy liền quay người bỏ chạy. Tôi hét lên: "Tưởng Thiếu Thiên! Đi ngăn hắn lại!"

Tôi vừa nói, Tưởng Thiếu Thiên đã nhanh chân nhảy ra ngoài đuổi theo Chu Tụng An một cách nhanh chóng.

Hồ Tiểu Mạn muốn nhào về phía tôi, giương nanh múa vuốt định đánh tôi.

Tôi cau mày, cắn đầu ngón tay, vắt ra một giọt máu, nhanh chóng lau lên mí mắt Hồ Tiểu Mạn.

"Yêu tà! Mau biến đi!"

Động tác của Hồ Tiểu Mạn cứng đờ, vẻ mặt trở nên có chút choáng váng. Tôi để cô ấy ngồi dưới đất: “Cậu nên tỉnh táo lại đi.”

Sau đó, tôi lao về hướng phía Tưởng Thiếu Thiên và Chu Tụng An.

Tôi đuổi theo không bao lâu, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn.

Chỉ thấy hắn đang ôm đầu nằm dưới đất, Tưởng Thiếu Thiên cưỡi lên người hắn, liên tục đấm đá.

"Con lợn béo chết tiệt! Sao ngươi có thể làm hại cô bé như thế!"

"Ngươi con mẹ nó đồ thiếu đạo đức!"

Hắn ta bị đánh đến mức phải hét lên.

Tưởng Thiếu Thiên nhìn tôi, cảm thấy có chút tự hào: "Chị Như Ý, chị nhìn xem, con lợn yêu này còn không đánh lại em!"

Chu Tụng An gào khóc: "Tôi không phải là lợn yêu! Tôi không phải!"

Tôi ngồi xổm xuống nhìn, lấy chiếc gương trừ yêu trong túi ra giơ trước mặt hắn ta. Tưởng Thiếu Thiên thấy tôi im lặng, liền lo lắng: "Làm sao vậy?"

Tôi nhìn lên: "Hắn ta không phải yêu."