Chương 4

Tôi cảm thấy như danh tiếng cả đời của mình sắp bị hủy hoại ở đây.

Chu Tụng An lúc này vẫn đang đổ thêm dầu vào lửa, hắn chỉ vào tôi với vẻ mặt xấu hổ và khó chịu: "Cô ấy vừa chạm vào mông tôi!"

Tôi: “……"

Hiện trường bỗng nhiên trở nên rất hỗn loạn.

Tôi xắn tay áo muốn xé miệng lợn của Chu Tụng An, trong khi Hồ Tiểu Mạn duỗi móng tay dài ra để cào vào mặt tôi.

Trần Linh chạy đến ở giữa chúng tôi can ngăn.

Những người ăn dưa nhìn náo nhiệt xung quanh vẫn còn hét lớn: “Mau lên!”

Tôi hít một hơi thật sâu, thoát ra khỏi vòng chiến, chỉ vào Chu Tụng An, cố gắng bình tĩnh nói với Hồ Tiểu Mạn: "Bạn trai của cậu là một con lợn."

Hồ Tiểu Mạn liếc nhìn tôi: "Tôi nghĩ vì cậu không ăn được nho lại bảo nho chua!"

Cô nắm lấy tay Chu Tụng An và xoay người đi.

"Quả nhiên, đồ tốt nên giấu ở nhà."

Tôi nhìn theo bóng lưng họ bước đi một cách vô cảm.

Trần Linh khó chịu đi tới: "Như Ý, sao qTiểu Mạn trở nên như thế này?"

"Không phải cậu ấy trúng tà chứ?"

Đây không phải trúng tà, mà là trúng yêu thuật.

Cô ấy không biết rằng người bạn trai mà cô si mê thực sự là một con lợn.

Trước khi trở lại trường học, tôi liền nhận được tin nhắn từ Tưởng Thiếu Thiên.

[Chị Như Ý! Chị mau xem tường thổ lộ của trường mình đi!]

Tôi chưa kịp nhìn thì Trần Linh đã chìa điện thoại ra trước mặt, nó gần như đập vào mặt tôi.

"Như Ý! Cậu mau xem đi!"

Ai đó đã đăng lên tường thổ lộ một đoạn video, số lượt thích và bình luận không ngừng tăng lên.

Trần Linh vẻ mặt lo lắng: "Vừa rồi có người cùng trường chúng ta tới nhà hàng, hắn quay video rồi gửi đi khắp nơi!"

Đoạn video kết thúc đột ngột khi Chu Tụng An chỉ vào tôi và nói rằng tôi đã chạm vào mông hắn ta.

Chỉ cần xem video này, tôi đã biến thành một người phụ nữ đáng khinh, có sở thích kỳ lạ và thích đào góc tường của bạn cùng phòng.

Các bình luận liên tục nhảy lên.

Tôi tuỳ ý liếc mắt nhìn một cái.

[Thật thú vị!]

[Vân Như Ý ngày thường rất lạnh lùng, tôi không nghĩ khẩu vị cậu ta mặn như vậy!]

[Tôi nghĩ rằng tôi có hy vọng, hahahahaha]

[...]

Bình luận nhiều vô số kể, một số bảo vệ tôi, một số như quần chúng ăn dưa, một số mang tính chất khiêu da^ʍ.

Tôi ngoảnh mặt đi, quay người nhìn ra ngoài xe.

Trần Linh hơi bất an: "Như Ý, cậu có ổn không?"

Tôi: “Không sao đâu.”

“Mình chỉ đang suy nghĩ một vấn đề thôi.”

Trần Linh tò mò: “Vấn đề gì?”