Chương 1

Bạn cùng phòng của tôi, bạch phú mỹ Hồ Tiểu Mạn, người đã lâu không quay lại trường học, nay đột nhiên trở về.

Cô ấy nói cô ấy vừa quen được một người bạn trai rất tốt, muốn đãi chúng tôi một bữa chúc mừng.

Khi tôi và người bạn cùng phòng khác của mình là Trần Linh đến nhà hàng, Hồ Tiểu Mạn đã ở đó.

Cô ấy vui mừng vẫy tay chào chúng tôi:

"Sao bây giờ hai cậu mới đến?"

Trần Linh nhìn điện thoại, nói: "Không muộn, vừa tan học là chúng tôi liền tới đây."

Hồ Tiểu Mạn cười: "Hahaha, đó là bởi vì tôi quá nóng lòng không chờ được muốn giới thiệu bạn trai với mọi người."

Cô tựa vào tay mình, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: "Chu Tụng An quả thực là người tốt nhất mà tôi từng gặp."

Tôi và Trần Linh nhìn nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên.

Không có nguyên nhân nào khác, Hồ Tiểu Mạn xuất thân từ gia đình giàu có, dung mạo lại xuất sắc.

Là một bạch phú mỹ điển hình, cô ấy có cá tính mạnh mẽ và kiêu ngạo.

Trước đây Hồ Tiểu Mạn đã có nhiều bạn trai, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thấy một người nào có thể khiến cô ấy say mê và nghiêm túc đến vậy.

Trần Linh nói đùa: "Cậu đã gặp được tình yêu đích thực chưa?"

Hồ Tiểu Mạn ngượng ngùng cúi đầu: “Gặp được anh ấy là điều hạnh phúc nhất đời tôi. Cho nên hôm nay tôi mời mọi người ra ngoài ăn cơm, làm chứng cho tôi.”

Vừa nói, cô vừa giơ chiếc nhẫn trên ngón tay mình lên.

Nó không quá lớn, bạn vẫn có thể tìm thấy nó nếu quan sát kỹ bằng kính lúp.

Tôi nén cảm giác kỳ quái trong lòng, kinh ngạc: “Cậu kết hôn sớm vậy sao?”

Cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, sao đột nhiên lại gấp đến thế?

Hồ Tiểu Mạn có chút xấu hổ: “Anh ấy tốt như vậy, chỉ sợ bị người phụ nữ khác cướp đi.”

Tôi: "……"

Trần Linh: "..."

Tại sao một tiểu thư kiêu ngạo nay đột nhiên trở thành một con dở chỉ vì tình yêu?

Sự khác thường của Hồ Tiểu Mạn khiến tôi đầy tò mò về Chu Tụng An, một người đàn ông tốt đến mức nào mà khiến cô ấy trở nên như thế này?

Trần Linh hỏi tôi: "Sao cậu lại ở đây một mình? Bạn trai cậu đâu?"

Hồ Tiểu Mạn: “Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại.”

Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong mắt đột nhiên sáng ngời: “Anh ấy quay lại rồi!”

Cô vẫy tay về phía đó: "Anh yêu!"

Sau khi nghe những lời Tiểu Mạn nói, Trần Linh và tôi vô thức quay đầu lại nhìn.

Tôi thấy một người đàn ông đứng ở cửa nhìn xung quanh, hắn ta cao 1m6, cân nặng gần như tỉ lệ thuận với chiều cao.

Mái tóc dầu được chải chuốt kỹ, các đường nét trên khuôn mặt của hắn đều như bị ép lại với nhau.

Hắn liếc nhìn về phía chúng tôi, rồi chậm rãi bước đến.