Chương 9

Cậu bé mặc quần đùi không ngừng giãy dụa, tiếng khóc càng ngày càng yếu, thân thể cũng trở nên ngày càng trong suốt.

Tôi lao thẳng về phía đó.

Lúc cách đám khói đen chỉ một mét, tôi lập tức đánh ra một lá bùa vàng: "Yêu ma lui ra!"

Đám khói đen như bị bỏng, phát ra một tiếng thét chói tai.

Tôi duỗi tay vào đám khói đen, vớt linh khí tượng thiếu niên đang yếu ớt ra ngoài.

Lại lấy lại tinh thần, đám khói đen kia đã không thấy bóng dáng.

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Chạy cũng nhanh thật!"

Tưởng Thiếu Thiên cuối cùng cũng đuổi kịp.

"Chị Như Ý, chị đi nhanh quá..."

Cậu ta thở hổn hển ngồi dưới đất, tôi nhét linh khí tượng thiếu niên vào trong lòng ngực: "Đi thôi."

Lúc đi ngang qua bên người Tưởng Thiếu Thiên, tôi dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Hà Sinh đâu?"

Hà Sinh mất tích, có lẽ ngay từ đầu hắn đã không theo kịp.

Lúc chúng tôi đưa linh khí của thiếu niên vào pho tượng thiếu niên để nuôi dưỡng, cô bé lại xuất hiện.

Thưởng Thiếu Thiên hỏi cô bé có biết Hà Sinh đi đâu không.

Cô bé suy nghĩ một lúc: "Anh ấy hỏi em về phòng trưng bày tượng gốm, hẳn là đã đi đến đó rồi."

Tưởng Thiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Đi tìm tượng gốm à? Thế không sao đâu."

Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy nguyên thân của kiếm linh ở đâu?"

Kiếm linh bị thương, cần trở về để nuôi dưỡng linh thể.

Cô bé sợ sệt chỉ lên phía trên: "Có lẽ ở phòng trưng bày vũ khí tầng ba."

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: "Chị Như Ý, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Là đi tìm Hà Sinh và tượng gốm, hay đi trừ bỏ kiếm linh làm ác?

Đây là một câu hỏi hay.

Cẩn thận suy nghĩ, tôi quyết định: "Đi trừ bỏ kiếm linh trước."

Nhưng chờ lúc chúng tôi lên tầng ba, tìm thấy phòng trưng bày vũ khí, lại trực tiếp trợn tròn mắt.

Cho dù tôi có chụp bao nhiêu lá bùa, nơi này cũng không tìm thấy một linh khí nào.

"Sao lại thế?" Tưởng Thiếu Thiên khϊếp sợ, "Thứ vừa nãy bắt linh khí thiếu niên không phải là kiếm linh ư?"

Tôi nhíu mày, suy nghĩ một lúc.

"Cũng không hẳn."

Tưởng Thiếu Trời nghi ngờ: "Cái gì cơ?"

"Có thể là khí linh ngụy trang thành kiếm linh cũng không chừng." Tôi giải thích, "Khi tu vi của khí linh đạt đến một mức độ nhất định là có thể làm được."

Khí linh bị thương không ở đây thì có thể ở đâu?

Tôi ngẩng đầu nhìn, trong bảo tàng này còn có văn vật nào hung dữ hơn mấy vũ khí này sao?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng thượng vọng xuống một tiếng thét kinh hoàng.

Tưởng Thiếu Thiên biến sắc: "Là Hà Sinh!"

Lúc chúng tôi chạy lên tầng thượng, nơi đây tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Tiếng bước chân trong hành lang trống vắng, phá lệ rõ ràng.

Cạch ——