Chương 7

Người đó ghé sát lại, thấp giọng nói: "Cách đây một tuần, nhân viên trực đêm nghe thấy tiếng khóc trong viện bảo tàng, hôm sau hắn đã nghỉ việc, trong một tuần tiếp theo, mọi người đều nói nghe thấy tiếng khóc trong viện bảo tàng, còn nghe thấy tiếng cầu cứu!"

"Nói chung là rất ma quái! Giám đốc bảo tàng thực sự rất áp lực, mấy ngày nay đã đóng cửa, không biết khi nào mới mở cửa được nữa!"

Hắn lại nói thầm vài câu rồi bỏ đi.

Tưởng Thiếu Thiên quay đầu hỏi tôi: "Tiếp theo phải làm sao đây?"

Tôi còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy tiếng của Hà Sinh vẫn luôn im lặng bên cạnh.

“Tôi phải vào." Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào viện bảo tàng, "Tôi có thể cảm nhận được, bức tượng đất của tôi ở bên trong."

Tôi mấp máy miệng, "Bây giờ không được, quá thu hút chú ý rồi."

"Tìm một chỗ để đợi trước, đợi đến tối rồi chúng ta sẽ vào."

Hai người không có ý kiến, chúng tôi đi dạo quanh đó một chút, sau đó tùy tiện tìm một quán trà nhỏ ngồi cả chiều.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, đèn đường bên đường đều sáng lên.

Nhân viên quán trà đi tới nhẹ nhàng nhắc chúng tôi, bọn họ nên ngừng hoạt động.

Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh không biết lần thứ bao nhiêu, vỗ vai Tưởng Thiếu Thiên:

"Đi thanh toán, chúng ta phải làm việc rồi."

Ra khỏi quán trà, chúng tôi dùng một số thủ đoạn nhỏ, lợi dụng bóng tối để xâm nhập vào viện bảo tàng.

Tưởng Thiếu Thiên có chút do dự, "Chị Như Ý, chúng ta như vậy sẽ không bị camera nhìn thấy sao? Có cần đeo mặt nạ không?"

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, "Camera ở đây bị hỏng rồi."

Cậu ta sững sờ, "Chị làm à?"

"Không phải tôi." Tôi nhìn xung quanh viện bảo tàng đen như mực, "Là thứ bên trong làm camera hỏng."

"Mọi người cẩn thận một chút, viện bảo tàng này rất kỳ lạ!"

Hà Sinh không thể cảm nhận được vị trí chính xác của bức tượng gốm, chúng tôi chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm từng tầng một.

Viện bảo tàng thành phố Phượng Thành tuy không lớn, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều hiện vật.

Tưởng Thiếu Thiên tìm kiếm được một lúc thì bắt đầu tham quan như du khách.

"Waa, lò đốt nắp tai rồng bằng đá phượng hoàng này đẹp quá!" Cậu ta nói xong rồi lại lắc đầu, "Đáng tiếc đáng tiếc, có một vết nứt, không được hoàn mỹ."

Cậu ta lại đi đến hiện vật tiếp theo, tán thưởng: "Cái chén trà Diệu Biến Thiên này cũng rất đẹp!"

"Ồ? Sao cũng có một vết nứt chứ?"

Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt một lúc, lại nhìn chiếc chén Ngọc Lưu Ly bên cạnh, phía trên cũng có một vết nứt.

"Chị Như Ý!" Tưởng Thiếu Thiên gọi tôi một tiếng, "Chị xem mấy hiện vật này, có chút không ổn!"

Tôi trầm giọng nói: "Tôi đã nói là có gì đó không ổn rồi."

"Tầng này có rất nhiều hiện vật, nhưng không có một linh khí nào."