Trước đây, Trương Yên Nhi đóng giả ta chắc chắn sẽ để lại sơ hở.
Nhưng xem chừng nàng ta đã tự tìm lý do để biện hộ cho bản thân, Giang Dung Cẩn cũng cho rằng tính cách nữ tử khi còn là khuê nữ và khi đã xuất giá sẽ thay đổi.
Nhưng luôn có một số thứ không thể khác biệt.
“Nghe nói phu nhân trước khi xuất giá là người vô cùng am hiểu cầm kĩ, phu nhân thấy ta đàn khúc vừa rồi có sai ở đâu không?”
Trên trán Trương Yên Nhi bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột.
Đương nhiên nàng ta không chỉ ra được, qua loa nói:
“Không có chỗ nào sai cả.”
Ta cười, đứng dậy thi lễ rồi nhẹ nhàng nói:
“Hôm nay cơ thể Như Ý khó chịu, phát huy không được tốt, không thể tiễn Hầu gia và phu nhân được.”
Mặt trăng lên cao, Tiểu Nhị đang giúp ta chỉnh lại lớp trang điểm.
Nàng ấy thắc mắc:
“Như Ý tỷ tỷ, muộn như vậy rồi mà vẫn có khách sao?”
Ta cười nhạt một tiếng:
“Muội cứ chờ đi.”
Quả nhiên, một lát sau, cửa phòng mở ra.
Giang Dung Cẩn đã quay lại.
Giọng hắn hơi run rẩy:
“Ta có thể nghe nàng đàn một lần không?”
Ta cười bảo Tiểu Nhị ra ngoài, sau đó nhìn về phía Giang Dung Cẩn:
“Ta đánh đàn, Hầu gia múa kiếm, được không?”
Khi đó, ta thấy được sự giằng xé sóng to gió lớn trong mắt Giang Dung Cẩn.
Hắn im lặng rút kiếm ra.
Dưới ánh trăng, ta chậm rãi gãy đàn.
Giang Dung Cẩm cầm kiếm múa theo điệu nhạc.
Sự phối hợp ăn ý này, nếu không phải ngày nào cũng phối hợp thì khó mà làm được.
Khúc nhạc kết thúc, Giang Dung Cẩn hạ kiếm xuống, hắn đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu.
Không biết đã qua bao lâu, hắn thấp giọng nói ra năm chữ:
“Hóa ra là cố nhân.”
Ta mỉm cười:
“Cố nhân gì cơ?”
Giọng Giang Dung Cẩn trở nên nóng nảy:
“Nàng thật sự không hiểu ta đang nói gì sao?”
Ta không cười nữa.
Một lúc lâu sau, ta thở dài một tiếng:
“Vì sao bây giờ ngươi mới nhận ra?”
Giang Dung Cẩn hổ thẹn nói:
“Trong khoảng thời gian này, nàng thay đổi rất nhiều, mặc dù ta cảm thấy không đúng nhưng vì quá yêu nàng, ta không thể vì tính cách nàng thay đổi mà từ hôn bỏ vị hôn thê được. Ta hoàn toàn không ngờ rằng, hóa ra người trong thân thể kia căn bản không phải nàng…”
Giang Dung Cẩn đi tới giữ lấy vai ta:
“Yên Nhi, nàng về nhà với ta nhé, được không? Trong lòng ta, nàng là thê tử duy nhất của ta.”
Khi nhìn ánh mắt thâm tình này của Giang Dung Cẩn, hẳn rằng ta nên cảm động mới phải.
Dù sao chuyện xảy ra lâu như thế rồi, sau cùng hắn đã nhận ra chân tướng, cố nhân tương phùng.
Nhưng không hiểu vì sao, trái tim ta lại vô cùng yên tĩnh.
Ta lùi về sau nửa bước, nhỏ giọng nói:
“Hầu gia có thể mang ta hồi phủ, nhưng trước đó, mong Hầu gia giúp ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tìm một đạo sĩ.”
Ta muốn tìm đạo sĩ đã hoán đổi linh hồn của ta và Trương Yên Nhi.
Ban đầu ta định tự mình làm, thế nhưng trong tay ta chỉ có mấy nữ hài tử như Tiểu Nhị, không thể để các nàng ở bên ngoài thám thính tin tức mỗi ngày được.
Dùng tiền thuê người ngoài làm thì ta sợ để lộ tin tức, đánh rắn động cỏ.
Nhưng Giang Dung Cẩn thì khác.
Trong tay hắn có toàn bộ gia đinh Hầu phủ.
Quả nhiên, nửa tháng sau, ta đã tìm được đạo sĩ kia.
Gã ta bị nhét vào trong bao bố, vừa mở mắt thấy Giang Dung Cẩn và ta thì bị dọa đến mất hồn mất vía.
Sau khi thẩm vấn tên đạo sĩ này, ta mới biết, thì ra trước đây mẹ con Trương thị đã đồng ý cho gã ta một số bạc lớn sau khi thành công.
“Ta có thể cho gấp đôi.”
Ta thản nhiên nói:
“Nhưng ta cần biện pháp phá giải.”
Đạo sĩ nghi ngờ nhìn ta:
“Ngươi là ai?”
Gã không hề nhận ra ta.
Giang Dung Cẩn dùng chuôi kiếm đánh vào lưng đạo sĩ:
“Bớt nói nhảm, mau nói biện pháp hoá giải đi.”
Đạo sĩ đau đến chảy nước mắt, gã nhe răng trợn mắt nói:
“Biện pháp thì có, nhưng không thể thực hiện được đâu.”
Nghe vậy, trái tim ta như sa xuống vực thẳm.
Vài ngày sau, Giang Dung Cẩn phái người đón ta vào Hầu phủ.
Hắn không để lộ tin tức ra ngoài, sắp xếp cho ta một viện tử thoải mái nhất trong Hầu phủ.
Hạ nhân trong Hầu phủ không một ai biết thân phận của ta, nhưng sau lưng đều thầm bàn luận, nói ta là ái thϊếp mà Giang Dung Cẩn đón từ bên ngoài về.