“Tại hạ là Giang Dung Cẩn, gặp qua Như Ý cô nương.”
Hai ta bốn mắt nhìn nhau, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Triệu ma ma là người sành đời, hiểu ý lặng lẽ lùi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Giang Dung Cẩn đánh giá ta:
“Tại hạ vẫn luôn muốn gặp cô nương có thể viết ra những câu thơ tuyệt mỹ, vẫn luôn tò mò không biết dáng vẻ của cô nương như thế nào, bây giờ gặp rồi mới biết, quả nhiên thơ giống như người, dung mạo của Như Ý cô nương thật sự khiến người khác kinh diễm.”
Hắn không nhận ra ta.
Dung mạo ta thay đổi rất nhiều, khí chất hiển nhiên càng khác xưa, rất khó để liên tưởng ta với nha hoàn béo nọ.
Phóng mắt khắp kinh thành, hiếm có nữ tử nào không đỏ mặt khi nghe những lời khen ngợi của Giang Dung Cẩn.
Nhưng ta bình thản như nước, bình tĩnh nói:
“Hầu gia đến tìm ta, không biết đã biết quy tắc của ta chưa?”
Giang Dung Cẩn đã quen với sự ái mộ của các nữ tử, phản ứng lạnh nhạt của ta nằm ngoài dự kiến, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Ta nói:
“Ta chỉ bán nghệ không bán thân, ai thấy mặt ta chính là phá vỡ quy tắc.”
Giọng điệu của Giang Dung Cẩn có chút nóng vội:
“Ta nói rồi, bao nhiêu bạc đều được.”
“Bạc?”
Ta cười lạnh:
“Ta không quan tâm đến bạc.”
“Hầu gia, đời này chỉ có duy nhất một người có tư cách nhìn mặt ta… Đó chính là phu quân tương lai của ta.”
Thật ra, ta biết trước Giang Dung Cẩn sẽ đến, ta đã chờ hắn ở đây từ lâu.
Là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, ta nắm rõ những thứ Giang Cẩn Du thích trong lòng bàn tay.
Những câu thơ viết trên giấy hoa đào kia, giống như viết cho văn nhân khắp thiên hạ, nhưng thật ra chỉ viết cho một mình hắn.
Hắn thích tuyết, ta lập tức viết mười tám bài ngâm tuyết.
Hắn dị ứng phấn hoa, ghét mùa xuân, ta viết thơ chán ghét cả vườn xuân, cần hương thơm thô tục như vậy làm gì chứ?
Cứ thế, Giang Dung Cẩn phát hiện ra, trong một góc nào đó trên thế gian này tồn tại một Như Ý cô nương hoàn toàn giống với hắn, hắn thích nàng cũng thích, hắn ghét nàng sẽ ghét.
Đúng là tri kỷ từ trên trời ban xuống.
Hắn không biết, tất cả chỉ là thiên la địa võng mà ta bày ra, chờ đợi hắn rơi vào cạm bẫy mà thôi.
Nghe ta nói xong, sắc mặt Giang Dung Cẩn lập tức tái đi.
Hắn vừa thành thân với đại tiểu thư Tạ gia.
Nếu như bây giờ nạp thϊếp, chẳng những đánh vào mặt Tạ gia mà còn bị chỉ trích.
Thấy sắc mặt khó coi của Giang Dung Cẩn, ta nở nụ cười:
“Ta đùa Hầu gia thôi, là quý khách thì đương nhiên sẽ có đãi ngộ khác với người ngoài rồi… Ngài nói đi, ngài muốn nghe gì?”
“Tình cảm nam nữ giống như dây đàn vậy, kéo càng căng, buộc càng chặt thì càng dễ đứt.”
Ta vừa dứt lời, sắc mặt Giang Dung Cẩn lại thay đổi.
Hai ta từng có rất nhiều kỉ niệm, ta đánh đàn, hắn múa kiếm dưới ánh trăng trong đình viện.
Khúc ta hay đàn nhất chính là Quan San Nguyệt.
“Vừng trăng ra núi Thiên San,
Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi.” (*)
Tiếng đàn vang lên, ta cất giọng hát:
“Gió đâu muôn dặm chạy dài,
Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.
Bạch Đăng quân Hán đóng đồn,
Vùng kia Thanh Hải dòm luôn mắt Hồ.
Từ xưa bao kẻ chinh phu,
Đã ra đất chiến, về ru mấy người?”
(*) trích bản dịch thơ “Quan San Nguyệt” - Lý Bạch của Tản Đà.
Ta nhìn sắc mặt Giang Dung Cẩn thay đổi từng chút từng chút một, đầu tiên là giật mình lo lắng, sau đó là mơ màng, cuối cùng hai mắt hắn đỏ bừng.
Khúc nhạc đã đàn xong từ lâu, thế nhưng Giang Dung Cẩn mãi chưa tỉnh táo lại.
Ta gọi hắn:
“Hầu gia.”
“Hầu gia.”
“Hầu gia.”
Cuối cùng Giang Dung Cẩn mới tỉnh táo lại, ánh mắt hắn nhìn về phía ta, dường như xúc động định nói gì đó.
Nhưng ngay khi hắn muốn lên tiếng, ta đứng lên:
“Đã đến giờ rồi, ta còn phải đánh đàn cho vị khách khác, Hầu gia đi thong thả, thứ lỗi cho ta không tiễn.”
Chạng vạng tối, khi ta đang dạy Tiểu Nhị và những cô nương khác luyện đàn thì Triệu ma ma đi đến.
Bà ta kéo ta sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Hầu gia muốn mua đứt ngươi.”
“Mua đứt ta? Ta đâu phải tơ lụa của thợ may, mua hết mười thớt thì không còn hàng.”