Những thứ thuộc về ta cuối cùng đều rơi vào tay nàng ta hết cả.
Giang Dung Cẩn không nhìn ta thêm lần nào, hắn gọi người hầu đến đuổi ta đi:
“Nhũ danh của ta không phải thứ ngươi có thể gọi, lần này, ta nể tình ngươi từng hầu hạ Yên Nhi, bỏ qua cho ngươi, nếu còn lần sau thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Người hầu của hắn đánh ta một trận, ném ta ra giữa đường.
Người đến người đi tấp nập, nhưng không có ai nhìn ta một cái.
Lúc này, ta chỉ muốn c.hết đi cho rồi.
Dẫu sao, ta chẳng còn gì trên thế gian này nữa cả, chẳng bằng chết đi để không phải chịu tra tấn thêm nữa.
Ta nằm ven đường đến chạng vạng tối mới bò dậy.
Khập khiễng đi trên đường cái, trong lòng ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Ta không thể chết được!
Ta phải sống, cho dù là dùng cơ thể của Trương Yên Nhi.
Thậm chí, ta còn muốn sống tốt hơn ngày xưa nữa!
Màn đêm bao trùm kinh thành, ta ngẩng đầu nhìn, thấy rõ tấm biển trước mặt…
Hồng Tụ lâu.
Bên trong Hồng Tụ lâu náo nhiệt, khuôn mặt đánh phấn trắng bệch của tú bà ghét bỏ đánh giá ta:
“Thân phận cô nương bên chỗ chúng ta đúng là thấp kém thật, nhưng không phải người nào cũng có thể vào được nơi này của ta.”
“Với dáng vẻ này của ngươi, làm gì có nam nhân nào dám tiêu tiền tìm ngươi để qua đêm chứ? Có cho ta văn tự bán mình ta cũng chẳng thèm đâu!”
Chiếc gương đồng bên cạnh chiếu rõ thân hình của ta, các cô nương vây quanh hóng chuyện, cầm khăn che miệng cười khúc khích.
Tú bà phất tay, hai gã sai vặt đi lên phía trước muốn ném ta ra ngoài.
Trước khi họ đi tới, ánh mắt của ta nhìn về phía cây đàn trong góc phòng.
Tuy nó không phải loại đàn có chất liệu gỗ tốt nhất, không được chạm trổ đẹp đẽ, nhưng hiện giờ vẫn đủ cho ta sử dụng.
Ta ngồi xuống, đưa tay vuốt ve dây đàn.
Hai gã sai vặt kia hùng hổ bước đến, muốn ngăn ta lại:
“Thứ như ngươi mà dám chạm vào đàn của Triệu ma ma…”
Tú bà đột nhiên đưa tay ngăn họ lại.
Bà ta nhận ra được cách ta mở màn không hề tầm thường.
Thuở nhỏ, ta từng học đàn từ nhạc công trong cung, mỗi ngày chăm chỉ luyện suốt hai canh giờ, kiến thức tích lũy lâu ngày, bây giờ mới lấy ra sử dụng.
Bàn tay ta không ngừng gảy đàn.
Ta đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng.
Trước khi bước vào Hồng Tụ lâu, ta đã suy nghĩ kĩ rồi.
Ta muốn bán nghệ, không bán t.hân.
Nếu thế, dáng vẻ này của Trương Yên Nhi có thể đảm bảo an toàn cho ta.
Tiếng đàn như dòng nước chảy nhẹ nhàng.
Một khúc đàn kết thúc, ta đứng dậy thi lễ.
Tú bà trừng mắt nhìn hai gã sai vặt kia:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Hai gã sai vặt mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tú bà nói tiếp:
“Còn không mau đưa vị cô nương này vào trong các rồi sắp xếp chỗ ở cho nàng?”
Nửa tháng sau, bách tính khắp kinh thành đều biết Hồng Tụ Lâu có một cô nương tên là Như Ý.
Đây chính là tên mới mà ta tự đặt cho bản thân mình.
Khác biệt với những hoa khôi diêm dúa trước đây, Như Ý chưa từng lộ mặt, nàng chỉ ngồi sau tầng tầng lớp lớp màn che và đánh đàn.
Tiếng đàn của nàng vừa trong trẻo vừa chân thành, người hiểu âm luật đều nói:
“Từ khi lão tiên sinh đứng đầu trong số các nhạc công cung đình qua đời, ta chưa từng nghe thấy tiếng đàn nào hay như vậy nữa.”
“Như Ý cô nương rất giỏi thi thư, dẫu là nói chuyện thơ ca hay chuyện phong nguyệt thì nàng đều có thể đối đáp trôi chảy.”
Không những vậy, việc từ đầu đến cuối không hề lộ mặt càng tô điểm thêm cho sự thần bí của Như Ý.
Cứ thế, các công tử trong kinh thành đều xem việc có thể đến Hồng Tụ lâu gặp Như Ý cô nương một lần là chuyện rất đỗi tự hào.
Triệu ma ma không ngừng thu bạc, sướиɠ rơn cả người.
Bà ta không chỉ vui vẻ vì kiếm được tiền, mà càng vui hơn vì địa vị của Hồng Tụ lâu dần tăng lên.
Phải biết rằng, dù là chốn lầu xanh có thân phận thấp kém thì cũng phân chia cao thấp.
Mặc dù Hồng Tụ lâu có một cái nhã nhặn, thế nhưng trước đó nơi đây chỉ tiếp đón những người buôn bán nhỏ lẻ, hoặc là thương nhân không ra gì.