Chương 2

Chiếc xe ngựa này vận chuyển đủ loại kỳ trân dị bảo mà hắn thu thập từ khắp nơi để làm sính lễ cho Tạ đại tiểu thư.

Giang Dung Cẩn không hay biết, vị hôn thê thật sự của hắn không ở Tạ phủ, mà đang bị người khác dùng chổi đánh trong một tiểu viện rách nát.

Trương thị đánh mệt rồi mới hài lòng đi theo những người khác ra xem náo nhiệt.

Ta che vết thương đau đớn trên người, nuốt ngược nước mắt vào trong.

Tai họa bất ngờ ập đến khiến ta rất muốn khóc, nhưng ta biết, khóc không thể giúp ta giải quyết được vấn đề.

Nếu cứ chấp nhận số phận, ở lại nơi này thì chắc chắn ta sẽ bị Trương thị hành hạ đến chết trong thời gian ngắn.

Bây giờ ta chẳng còn gì cả, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ta vụng về đứng lên, lê lết thân thể mập mạp của Trương Yên Nhi ngã lên ngã xuống vô số lần, khó khăn trèo từ tường rào ra ngoài.

Ta đưa mấy đồng tiền vơ vét được từ Trương gia ra cho xa phu, khẩn khoản cầu xin mãi, hắn mới chịu đồng ý cho ta đi nhờ xe.

Ta ngồi trên xe ba gác đưa rau củ, đi theo một đống rau xanh củ cải vào trong kinh thành.

Hiển nhiên, nơi đầu tiên ta muốn đến chính là nhà của ta.

Nhưng khi ta vất vả lắm mới đợi được cánh cửa nặng nề kia mở ra, gã sai vặt trực cửa lại nói với ta rằng, đại tiểu thư bệnh nên phu nhân đã đến Phật đường ngoài ngoại ô cầu phúc cho nàng ấy rồi.

“Bao giờ họ mới về?”

“Không biết.”

Cánh cổng lớn lại lần nữa đóng lại, trong lòng ta vô cùng tuyệt vọng.

Mẹ con Trương gia tính toán thật hay.

Hôm qua, phụ thân ta đã khởi hành tới phương Nam để trị nạn lũ lụt.

Các nàng đang nghĩ cách để mẫu thân ta rời đi.

Như thế, cho dù ta có trốn về kinh thành thì vẫn không thể tìm người giải oan cho ta được.

Không…

Có lẽ, vẫn còn một người ta có thể xin giúp đỡ.

Khi thấy chiếc xe ngựa kia đi ngang qua, ta lập tức xông lên, muốn kéo lấy dây cương.

Người đánh xe tức giận mắng mỏ:

“Ngươi muốn chết à?”

Ta không quan tâm đến gã, chỉ nhìn chằm chằm xe ngựa phía sau.

Ấy là cơ hội cuối cùng của ta.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, màn xe được vén lên, Giang Dung Cẩn chậm rãi bước xuống.

Hắn mặc y phục trắng, tay cầm quạt xếp, khuôn mặt tuấn tú.

Trương Yên Nhi từng nhìn thấy hắn một lần từ xa, sau đó lập tức tương tư, hết làm điểm tâm lại thêu khăn tay muốn tặng cho Giang Dung Cẩn.

Nhưng Giang Dung Cẩn chẳng buồn nhìn nàng ta nửa lần, hắn bình thản nói với ta:

“Yên Nhi, khi ta đến thăm nàng, nàng có thể đừng cho nha hoàn này đứng cạnh được không?”

Tối hôm ấy, Trương Yên Nhi tủi thân khóc rất lâu.

Hẳn là khi đó nàng ta đã nghĩ ra kế hoạch này.

Ta nắm lấy dây cương, nhìn về phía Giang Dung Cẩn.

Hai ta là thanh mai trúc mã, ngoài cha mẹ, hắn là người thân cận nhất trên đời này của ta.

Quả nhiên, Giang Dung Cẩn nhận ra ta ngay.

Hắn nói:

“Là ngươi.”

Nhưng câu tiếp theo của hắn lại khiến ta rơi vào hầm băng:

“Nha hoàn béo kia.”

Ta thất thanh nói:

“A Đàn ca ca, là ta, là Yên Nhi đây…”

A Đàn là nhũ danh khi còn nhỏ của Giang Dung Cẩn, chỉ có cha mẹ hắn và ta mới gọi hắn như vậy.

Giang Dung Cẩn giật mình, hắn nhìn về phía ta.

Trong đôi mắt hắn phản chiếu hình bóng của ta bấy giờ, dáng vẻ mập mạp xấu xí, khắp người dính đầy bùn đất và rau nát từ chiếc xe ba gác kia.

Trong thoáng chốc, ta thấy rõ sự chán ghét trong mắt Giang Dung Cẩn.

Màn xe ngựa lại vén lên, một người khác đi xuống.

Váy dài màu xanh lá, trâm phỉ thúy mặt trăng, đều là trang phục mà ta thích nhất.

Người đi ra là “ta”, hoặc bây giờ phải nói là Trương Yên Nhi.

Nàng ta cười kéo cánh tay Giang Dung Cẩn:

“Nha hoàn này bị điên nên muội đã đuổi ả ra khỏi phủ rồi, không ngờ hôm nay nàng ta lại phát bệnh, chạy ra ngoài đường cái cản xe ngựa.”

Giang Dung Cẩn thương yêu nhìn nàng ta:

“Yên Nhi, bây giờ nàng đang ốm, đừng để gió thổi vào người, mau vào trong đi.”

Trương Yên Nhi ngoan ngoãn đáp lời, xoay người đi vào.

Trước khi vào trong, nàng ta mỉm cười, nhìn thoáng qua ta.

Như thể muốn nói với ta rằng người chiến thắng là nàng ta.