Chương 16

Buổi sáng ngày thứ hai, Vị Như mất nửa giờ trang điểm mới che giấu được

mắt mèo của mình. Đến công ty từ sớm mới phát hiện Lâm Tễ Viễn còn chưa

đến, có lẽ vì tối hôm qua về muộn anh thật sự cần nghỉ ngơi nhiều hơn

một chút.

Chẳng qua đợi đến chín giờ đúng vẫn chưa thấy anh đến.

” Tiểu Kiều, Lâm tổng có nói hủy bỏ hội nghị buổi sáng không?”

Lục Diệp Quân từ trong phòng hội nghị đi ra đi đến trước mặt Vị Như hỏi.

” Không có.”

Thật ra Vị Như cũng bắt đầu lo lắng, anh chưa bao giờ đến muộn, lại càng không có chuyện chính mình sắp xếp lại đến muộn.

” Đã gọi điện thoại cho anh ta chưa?”

” Đã gọi, nhưng không nghe máy, tôi đang gọi cho lái xe của ngài ấy nhưng cũng không nghe máy.”

Vị Như vừa nói chuyện vừa không ngừng ấn nút gọi lại, điện thoại của tài xế vẫn đổ chuông. gọi liên tục năm phút cuối cùng cũng nhận máy.

” Bác Dương, Lâm tổng có đi cùng với bác không?”

Vị Như lập tức đặt câu hỏi.

” Cô Kiều, vừa rồi chúng tôi đi trên đường gặp tai nạn, Lâm tổng hiện đang ở bệnh viện.”

Âm thanh bên kia rất hỗn loạn, Bác Dương bộ dạng rất bối rối.

” Xảy ra chuyện gì? Lâm tổng sao rồi?”

Vị Như cảm thấy vô lực đứng không nổi, ngồi trở lại ghế vội vàng hỏi.

” Ngài ấy hẳn là không có vấn đề lớn, hình như chỉ bị một vài vết thương nhẹ đã lên chiếc xe khác đến bệnh viện, tôi vẫn đang ở hiện trường cùng với tài xế bên kia xử lý nốt chút chuyện.”

Bên đây vẫn chưa nói dứt lời, điện thoại di động của Vị Như liền vang

lên, trên màn hình lập lòe chữ “ boss ". Vị Như lập tức gác máy bàn nghe di động cái gì cũng không quan tâm lập tức hỏi:

” Ngài sao rồi?”

” Tôi không sao...”

Lâm Tễ Viễn nói được đến đó có lẽ đã mệt mỏi lắm, chưa bao giờ Vị Như nghe thấy giọng nói anh yếu đuối đến thế.

” Ngài đang ở đâu?”

Vị Như biết lúc này anh rất mệt mỏi, cô cần phải giữ vững lý trí.

” Bệnh viện trung tâm thành phố.”

Thời gian đi làm buổi sáng vị trí dừng xe trong bệnh viện rất khó tìm,

Vị Như đành phải dừng lại ở đối diện tiểu khu gần đó, lại chạy một mạch

qua bệnh viện. Cô thở hồng hộc đến bàn tiếp tân ở đại sảnh chống tay lên mặt bàn, hô hấp hỗn loạn một lúc lâu vẫn không nói lên lời.

” Xin hỏi...”

Cô thật vất vả thốt ra được hai chữ lại bị giọng nói phía sau chặn lại.

” Vị Như.”

Giọng nói vững vàng trấn định nhưng có chút suy yếu. Cô quay đầu thấy

Lâm Tễ Viễn đứng phía sau, trên người mặc bộ vest xám bạc, thon dài cao

ngất, mặt mày rõ ràng, chỉ là bên cạnh thái dương dán một miếng băng gạc nho nhỏ màu trắng, bộ dáng có chút buồn cười. Nhưng không biết vì sao

hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ. Dọc một đường đi như chạy tới đây, đầu óc

trống rỗng, nhìn thấy anh trống rỗng trong lòng được lấp đầy, cảm xúc

mừng lo hỗn độn không thốt lên lời, muốn hỏi “ Anh không sao chứ? “ cũng nói không thành.

” Tôi không sao đâu.”

Lâm Tễ Viễn nhìn thần sắc cô khẩn trương, trên hai gò mà trắng hồng nổi

lên vạt ửng hồng, không tự chủ được đến gần từng bước cúi đầu nhìn cô

nói.

Vị Như nhìn anh, một tuần không gặp sắc mặt của anh vẫn tái nhợt như

vậy, có chút tiều tụy, giọng nói cũng vô lực, cô trấn định gật gật đầu

nói:

” Vậy là tốt rồi.”

Sau đó lại cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt anh, nhưng hốc mắt lại ửng

đỏ càng ngày càng ướŧ áŧ. Bỗng nhiên cô nhìn thấy anh bước từng bước về

phía trước, sau đó một đôi cánh tay vòng quanh vai mình.

Vị Như hoảng sợ theo bản năng từ chối một chút, lại cảm giác được đôi

tay kia siết càng nhanh, chặt chẽ đem cô ôm vào trong ngực, một cái ôm

ấm áp

” Vị Như, cô....đừng từ chức....”

Âm thanh huyên náo trong đại sảnh, anh cúi thấp đầu kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng nói giọng nói mười phần ôn nhu.

Vị Như hốt hoảng vài giây phát hiện những lời này của anh nghe qua như mệnh lệnh, lại có chút khẩn cầu.

Ý thức được người trước mặt cô là Lâm Tễ Viễn, mà vào khoảnh khắc anh

cầu cô, Vị Như lập tức cảm thấy chân mềm nhũn, mơ hồ không đứng vững. Cô căn bản không kịp tự hỏi, một giây sau đó đã phát hiện chính mình vươn

tay ôm lấy thắt lưng tinh tế của anh.

Thân hình anh gầy như vậy lại có thể mang đến cảm giác an toàn lớn nhất. Đột nhiên tình cảm cô giấu lâu như vậy ở giờ khắc này toàn bộ phát ra, giống như thời tiết âm u đã lâu trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu sáng, mà hình như anh cũng không hề che giấu, không hề trốn tránh, đem tất

cả tình cảm mãnh liệt ấm áp cho cô.

Vị Như chưa từng phát hiện ra hương vị trên người anh lại dễ ngửi đến

vậy, không rõ đó là hương vị gì, không phải nước hoa, chỉ cảm thấy an

tâm thân cận. Cô tham lam không chịu buông tay chỉ sợ giống như phù dung sớm nở tối tàn, cô hy vọng hoa này có thể giữ lâu một chút.

Bỗng nhiên di động Vị Như vang lên không đúng lúc, Lâm Tễ Viễn phản

ứng,trước nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay, buông cô ra. Vị Như đỏ mặt đứng nhận điện thoại, giọng nói Lục Diệp Quân truyền đến:

” Sao rồi?”

” Ngài ấy không có việc gì.”

Vị Như vừa nói xong liền thấy bàn tay Lâm Tễ Viễn vươn ra trước mắt, ý bảo anh muốn nói chuyện với Lục Diệp Quân.

Anh nhận di động, bộ dáng giải quyết việc chung:

” Tôi không sao....chẳng qua có chút không thoải mái, hôm nay sẽ không

đến công ty...Cậu xem rồi làm đi, đến lúc đó đem văn kiện đến cho tôi

xem qua là ổn....Được.”

Anh nói xong đem di động trả lại cho Vị Như, yên lặng nhìn cô, giống như có vô số lời muốn nói, lại nói không nên lời, chỉ nhẹ nhàng thở dài

nói một câu:

” Đi thôi.”

Sau đó xoay người đi về phía trước. Vị Như đi theo phía sau anh, vẫn

không thể tin được người vừa rồi bỗng nhiên xúc động ôm cô lại là Lâm Tễ Viễn, tận đến lúc lên xe cô vẫn hoảng hốt, không hiểu được chuyện vừa

rồi có phải là thật không.

” Đưa tôi về nhà, tôi hơi mệt.”

Lâm Tễ Viễn cột chắc dây an toàn liền chủ động nói. Vị Như lo lắng nhìn

nhìn anh, bình thường chưa bao giờ anh nói mình mệt mỏi, ngay cả bị bệnh cũng phải đến công ty, hôm nay nhất định là rất khó chịu mới muốn về

nhà.

Cô không dám chậm trễ lập tức lái xe ra, cái ôm vừa rồi đã làm cho tim

cô đập quá tốc, dọc đường đi chỉ lo cố sức bình phục hô hấp. Cô cảm thấy mình là người bình tĩnh có thừa, hiện tại mới phát hiện cái gọi là bình tĩnh có thừa đó chỉ là chưa gặp được người khiến cho đáy lòng cô xao

động. Lòng của cô tựa như hồ nước phẳng lặng, Hàn Tô Duy có lẽ từng là

viên đá nhỏ làm lăn tăn mặt hồ, mà Lâm Tễ Viễn ba chữ này lại khiến cho sóng ngầm nổi dậy, không vì lý do gì, không có nguyên nhân nào, chẳng

qua là từng chút từng chút một không kìm lòng được.

Không biết anh có phải cuối cùng cũng không kìm lòng được.Lâm Tễ Viễn

vẫn như trước duy trì trầm mặc, đến tận khi vào đến nhà mới xoay người

nói với Vị Như:

” Tôi muốn ngủ chút...cô...”

Bộ dạng bình thường sát phạt quyết đoán của anh bỗng nhiên biến mất không còn bóng dáng, do dự nửa ngày chỉ nói một câu:

” Cô ngồi trước đi.”

Trước khi bước vào phòng ngủ bổ sung thêm một câu:

” Thư phòng ở bên kia, cô có thể đọc sách hoặc xem phim.”

Vị Như ngẩn người lập tức gật gật đầu, thói quen nghe theo chỉ thị của anh, không hỏi anh vì sao chỉ ngoan ngoãn nghe lời.

Cô đi vào thư phòng, bên trong rất rộng, hai bên mặt tường đều là giá

sách, ở giữa có một bình phong, một nửa bên trong bị ngăn có sô pha mềm

mại cùng dàn tivi tinh thể lỏng. Cô tùy tiện tìm ở đống DVD một đĩa phim nào đó liền bật lên, thật ra chính mình cũng không xem đó là phim gì,

chỉ suy nghĩ đến cái ôm vừa rồi, phỏng đoán cuối cùng anh có ý tứ gì,

chẳng lẽ chỉ vì không muốn cô từ chức thôi?

Sợ đánh thức Lâm Tễ Viễn, cô đem âm lượng ti vi giảm xuống mức thấp

nhất, lại không nghĩ đến người ở căn phòng cách vách kia căn bản không

ngủ, anh ngồi thẫn thờ trên giường, ngón tay tựa hồ còn lưu lại mùi

nước hoa nhẹ nhàng trên tóc cô, trước mắt là bóng dáng cô chạy nhanh một mạch đến, khuôn mặt khẩn trương biểu tình lo lắng. Thấy cô đỏ bừng khóe mắt anh liền nhất thời mất đi lý trí, ngay cả thân thể của mình cũng vô pháp nắm trong tay.

Ngồi ngẩn người một lúc, anh cuối cùng hiểu rõ, đứng dậy đi đến cửa thư

phòng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa vặn nghe thấy giọng cô đang nói chuyện

điện thoại

” Làm phiền cậu rồi, tôi biết có chút xa, tôi sẽ tăng thêm phí ship cho

cậu...Tôi muốn một phần cháo cá, một suất mỳ vằn thắn, lại thêm một suất cháo nhỏ thôi...Nhớ đừng cho hành...Được...Cảm ơn.”

Vị Như gác máy thở phào nhẹ nhõm, nhà hàng này gần nhà cô, vẫn thường

xuyên đến ăn, nhưng họ ngại xa không chịu mang đến, cô lại không có chìa khóa, không dám ra khỏi cửa, năn nỉ mãi họ mới chịu mang đến.

Quay đầu nhìn trên màn hình, vừa vặn là một đoạn phim bắn nhau, mặc dù

cô đã hạ thấp âm lượng vẫn phát ra tiếng binh bang, cô nhíu mày cầm lấy

điều khiển tắt tivi.

” Sao không xem nữa?”

Giọng nói Lâm Tễ Viễn từ xa truyền đến, Vị Như lắc lắc đầu thấy anh một

thân quần áo đơn giản ở nhà, cứ như vậy nhàn nhã đi tới ngồi xuống bên

cạnh cô. Cô có chút khẩn trương hỏi:

” Có phải ầm ĩ quá không?”

” Bộ phim không hay à?”

Anh không trả lời ngược lại hỏi cô một câu

” Vâng, rất ầm ĩ.”

Vị Như gật gật đầu, Lâm Tễ Viễn đứng dậy đi đến giá đựng đĩa phim cầm một đĩa quay trở lại ghế ngồi nói:

” Bộ phim này tôi chưa xem qua, nghe nói cũng được lắm, xem bộ này đi.”

” Vâng.”

Xem phim nào cũng giống nhau,cô gật đầu đáp ứng, anh chọn bộ “ Hương Vị

Nữ Nhân “. Bộ phim vừa bắt đầu Vị Như liền nhớ đến, lúc trước khi còn

học đại học đã từng xem qua, chẳng qua ấn tượng không sâu, chỉ nhớ có

một đoạn phim có điệu Tango phấn khích.

Xem được một lúc cô liền giật mình, Lâm Tễ Viễn chẳng những xem phim mà còn xem chăm chú.

Trên màn hình chiếu một đoạn phim kinh điển, nam diễn viên chính người

Pháp ở trên máy bay có khứu giác nhạy bén, đoán được mùi hương nước hoa

của vị tiếp viên hàng không.

Vị Như tựa người vào sô pha nhớ tới câu anh nói “ J"adore “ cùng với

tính tình của mình lúc đó, cảm thấy mặt càng ngày càng nóng. chẳng biết bắt đầu từ lúc nào núi băng này không còn khiến cho cô cảm thấy chân

tay lạnh lẽo?

” Vị Như...”

Cuối cùng anh cũng mở miệng, không muốn cùng cô chơi trò suy đoán tâm

tư. Trước tới giờ chưa bao giờ cô nghe thấy âm thanh ôn nhu của anh như

vậy, lại không hề có chút cản trở, xuyên qua âm thanh từ tivi tiến thẳng vào tài cô.

” Hả?”

Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt của anh luôn đen nhánh thâm thúy, giờ phút này sắc đen giống như sáng ngời, thản nhiên lại rực rỡ.

” Vị Như...”

Anh lại gọi một tiếng, nhìn thẳng cô giống như muốn xác định điều gì đó.

Cô không kìm lòng được lại đáp lại một tiếng:

” Vâng.”

” Tôi...”

Không nghĩ tới anh vừa mở miệng lại bị chuông cửa phá ngang, tiếng

chuông lập tức làm nhiễu loạn tâm trí anh, những lời muốn nói trong nháy mắt liền nghẹn nơi cổ họng, đến khi chuông cửa lại vang lần nữa Vị Như

mới phản ứng lại, chỉ chỉ cửa nói:

” Tôi gọi đồ ăn bên ngoài.”

Lâm Tễ Viễn nhìn bộ dáng cô lo sợ bất an có chút buồn cười.

” Đi mở cửa trước đi.”

Vị Như đứng lên, dọc đường thầm oán người giao hàng thực không biết thức thời, lại phá ngang không khí, rõ ràng anh có lời quan trọng muốn nói.

Cô nhận lấy đồ ăn để lên trên bàn trong nhà bếp. Người như Lâm Tễ Viễn

vừa nhìn liền biết là chưa bao giờ dùng phòng bếp, nhà bếp là không gian mở, có luôn bàn ăn, tủ bát tất cả đều một màu bạc, có một cái siêu inox đặt trên bếp ga, chẳng qua ngay cả cái siêu này cũng là bộ dáng mới

tinh, rõ ràng là không giống như thường xuyên sử dụng.

Vị Như mở hộp giấy không nhịn được vụиɠ ŧяộʍ oán giận:

” Ai nha, rõ ràng nói không cần cho hành, nhiều như vậy khẳng định anh không muốn ăn...”

Cô cúi đầu cầm thìa bắt đầu đem hành nổi trên bát mỳ vớt hết ra ngoài, ở trên nắp hộp rất nhanh liền hình thành một đống nhỏ.

Lúc Lâm Tễ Viễn đi ra liền thấy cô cúi đầu bóng dáng gầy gầy, mái tóc

đen bóng dài thẳng tắp đã được cô buộc đuôi ngựa gọn gàng, lộ ra một cái gáy trắng muốt.

Cuối cùng anh không kiềm chế được nhẹ nhàng đi qua vòng cánh tay quanh thắt lưng cô.

Vị Như đang tập trung tinh thần nghe thấy bước chân của anh đến gần chỉ

do dự hai giây đang tính quay đầu bỗng nhiên có một cơ thể ấm áp sát

gần, toàn thân không khỏi cứng ngắc. hơi thở của anh gần như vậy, hô hấp mềm mại ở bên tai.

” Em vẫn đối xử tốt với tôi như vậy, có thấy mệt không?”

Cuối cùng anh cũng mở miệng, âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ, Vị Như

theo bản năng lắc đầu. làm sao có thể mệt tất cả đều là cô cam tâm tình

nguyện.

” Vậy từ nay về sau, để tôi đối tốt với em.”

Ngay cả những lời nói tận đáy lòng cũng là giọng chém đinh chặt thép,

chân thật đáng tin, nhưng âm thanh đó lại ôn nhu như vậy.

Vị Như chỉ cảm thấy nói không nên lời, cơ thể của anh ở sau lưng gần như vậy, cô mơ hồ có thể cảm giác được nhịp tim của anh, trầm ổn có lực, mà cô ở trong lòng anh bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kì lạ, giống như

đáy lòng có dòng nước ấm chậm rãi lan toả toàn thân, cảm giác hoảng hốt

cùng thư thái đan xen, trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cô chưa bao

giờ được trải nghiệm.

Một lúc lâu sau Lâm Tễ Viễn cũng tìm lại được một tia lý trí, mùi hương cơ thể cô làm cho anh trầm mê.

” Mỳ vằn thắn sắp nở hết rồi.”

Vị Như cúi đầu nhìn, quả nhiên mỳ vằn thắn hút nước đang nở to. Anh nhẹ nhàng buông cánh tay, ngồi xổm xuống tủ bát tìm gì đó.

Tủ bát vừa mở ra, Vị Như liền ngẩn người, bên trong thế mà có đầy đủ các loại bát tốt nhất, còn có đầy đủ đồ dùng làm bếp, chói lọi làm cô cảm

thấy lóa mắt.

Lâm Tễ Viễn tìm được hai cái bát trong suốt, vươn tay đem đặt lên trên

bàn ăn, lại mở ngăn kéo ở giữa muôn vàn kiểu thìa đũa lấy hai đôi đũa để một chỗ, thấy Vị Như ngơ ngác sững sờ, tò mò hỏi:

” Sao vậy?”

Vị Như cứng họng chỉ có thể lắc đầu đối phó

” Không có gì.”

Chẳng nhẽ cô có thể mặt dày nói từ nhỏ cô có giấc mộng có một nhà bếp

tiêu chuẩn như vậy, chính cô thỉnh thoảng cũng mua bát đũa linh tinh

nhưng do phòng ở nhỏ, không có chỗ sắp xếp, cách giấc mơ của cô quá xa.

” Thật sao?”

Lâm Tễ Viễn liếc mắt một cái liền phát hiện cô khác thường, nâng cao giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm.

Vị Như ngẩng đầu nhìn thấy anh hơi nhíu mày đã có chút bất mãn, đột

nhiên không biết dũng khí ở đâu nghênh đón trực tiếp ánh mắt của anh

kiên định tiếp tục chống chế.

” Tất nhiên, không có chuyện gì.”

Cô vẫn có chút cảm giác sợ anh trước anh vẫn dịu ngoan như một chú cừu,

nhưng ngẫu nhiên có một số chuyện anh cũng vẫn phải nhìn sắc mặt cô,

không phải sao?

Chẳng qua anh không tiếp tục gặng gọi cứ như vậy có chút nghiền ngẫm

nhìn cô, cô liền cảm thấy có chút chột dạ, chân tay luống cuống, mơ

hồ không chống đỡ được, đành phải cúi đầu cầm lấy đôi bát đi ra bệ rửa

tráng qua bát, sau đó xoay người trở lại cực tự nhiên hỏi một câu:

” Lâm tổng, cháo với mỳ vằn thắn, ngài muốn ăn cái nào.”

Anh ngẩn người lập tức cau mày nói:

” Sau này lúc không ở công ty, không cần gọi tôi là Lâm tổng.”

Vị Như lúc này mới ý thức có một vài chuyện thật sự không giống như cũ, nhưng đã thành thói quen trong lúc nhất thời làm sao sửa nhanh như vậy

được.

” Bằng không tôi liền cho em nghỉ việc, không để em có cơ hội gọi như vậy.”

Lâm Tễ Viễn đứng đắn nói, giọng nói mười phần khıêυ khí©h, tuyệt đối phải hòa một ván vì vừa rồi cô không nghe lời mới được.

” Vâng, biết rồi.”

Vị Như cân nhắc một chút vẫn gật đầu, sau đó đổ cháo ra bát, âm thầm

cười trộm, bây giờ thì đùa giỡn như vậy, sáng sớm nay còn không biết là

ai cầu cô đừng từ chức đâu.

Chú thích: j"adore: anh yêu em