Chương 12

Nếu không phải những ngày tiếp theo quá

bận rộn, căn bản không thể nhìn thấy Lâm tễ Viện chắc Vị Như sẽ cảm thấy rất sợ hãi. Trong cô như có một cảm giác gì đó rất mạnh liệt, càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Cô thật sự muốn phân rõ công tư, tuy

nhiên mỗi ngày trôi qua cảm giác lại càng khó khăn hơn, thật giống như

mỗi ngày điểm tâm sáng cho anh càng khó mua hơn, mua bánh mỳ sợ quá

nguội, mua đồ rán lại sợ có dầu mỡ, mua KFC lại cảm thấy đây như loại đồ ăn rác rưởi, chuẩn bị hoa quả lại sợ anh ăn không đủ no, cuối cùng đành phải mua sanwich, đến công ty dùng lò vi sóng trong phòng trà hâm nóng

lại. Cô mơ hồ ý thức được mình bị sao, nhưng không tình nguyện thừa

nhận, bởi vì anh luôn lạnh lùng xa cách, làm cô cảm giác bản thân mình

tự đa tình.

Công việc bận tộn đến tận buổi họp hàng

năm, cuối cùng Vị Như cũng cảm thấy thả lòng một chút. Ăn xong bữa cơm

này ngày mai cô có thể về quê đón năm mới, trốn được một tuần không nhìn thấy anh. Có lẽ sau khi về cô sẽ phán hiện mọi chuyện sẽ chỉ như là một chút si mê thoáng qua, chỉ bởi anh quá đẹp trai, bởi anh vô tình tỏ ra

dịu dàng, bởi vì anh khí thế mạnh mẽ dưới tấm thân gầy yếu nên tâm trí

mới bị nhiễu loạn.

Họp hàng năm đối với mọi người trong

công ty mà nói đều là nới để mọi người có thể thoải mái, đối với cô thì

không phải. Tuy Hồng Viễn có rất nhiều ngành, mỗi ngành đều có quản lý,

mỗi ngành đều có người chuyên lo chuyện hậu cần các loại, nhưng văn

phòng tổng giám đốc thì chỉ có một mình cô.

Không thể nghi ngờ, mọi chuyện cần

thiết, không rõ chi tiết, mọi thứ đều phải liếc vào, xía vào. Sân bãi,

thời gian, giao thông, lịch trình, phần thưởng, thậm chí đến việc chọn

rượi, chọn cơm cô đều muốn quan tâm. Là năm đầu tiên cô phụ trách nên sợ có việc gì sơ xuất, đành phải cố gắng hết sức.

Bổi tối đó cô gần như không ngồi xuống

chứ đừng nói là có thể được ăn gì đó, ngay cả chuyện phần thưởng chia

như thế nào lúc nào cô cũng không thể quản hết. Đợi đến khi cô có thể

ngồi xuống được, buông lỏng đôi chân đau nhức mới cảm thấy trong dạ dày

trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng theo.

Vị trí thật sự của cô đáng ra phải ngồi

bên bàn ăn, bên cạnh Lâm Tễ Viễn. Chỉ là lúc cô ngồi xuống mới phát hiện bàn này không có người, vốn dĩ các vị trí là của những quản lý cao cấp, có điều buổi tối hôm nay ai cũng bị chuốc say, sớm đã được đưa về, Lâm

Tễ Viễn cũng không tránh khỏi, tối hôm nay nhất định anh đã uống rất

nhiều. Mỗi ngành đều đến kính anh, anh đều uống hết. Mỗi lần Vị Như lơ

đãng nhìn sang anh luôn chứng kiến cảnh anh đang ngửa cổ đổ chất lỏng

màu hồng vào miệng, sắc hồng còn đọng lại nơi khóe miệng, có chút quỷ

dị. Anh thậm chí còn chưa kịp ăn gì, rất nhanh lại tiếp người khác.

Cô cũng đã dành chút thời gian qua kính

rượu anh, đơn giản nói cảm ơn sự nâng đỡ và tín nhiệm của anh, anh lại

chằm chằm nhìn vào mắt cô, vô cùng chăm chú nói “Kiều Vị Như, cảm ơn cô, cô… giúp tôi rất nhiều.” Sau đó không để ý đến lời khuyên can của cô,

ực một hơi hết ly rượu đỏ. Lúc kia anh hình như đã ngà ngà, lời nói ra

cảm giác đầu lưỡi đã cứng lại, thế nhưng vẫn còn lý trí.

Giúp anh nhiều, đúng vậy, chỉ thế thôi.

Vị Như nhìn bàn đã tan cuộc, cảm thấy

bản thân thật ngốc ngếch, bận rộn cả tháng chuẩn bị tiệc, cuối cùng bản

thân cả một chút đồ ăn cũng không được ăn.

Sau khi tan cuộc, cô sắp xếp mọi chuyện

xong cuối, ra bên ngoài đã là nửa đêm. Cô đi ra khỏi toilet thì gặp lúc

Lục Diệp Quân đang đỡ Lâm Tễ Viễn bước đi ngã trái ngã phải, đi từ

toilet đối diện ra. Cửa phòng rửa tay khá hẹp, lúc Lục Diệp Quân đi ra

hơi khó khăn, mắt thấy đầu Lâm Tễ Viễn nghẹo sang, sắp và vào cửa, Vị

Như lập tức đưa tay đỡ lấy đầu của anh nhưng vẫn nghe thấy “rầm” một

tiếng, là tay của cô bị kẹp giữa khung cửa và khuôn mặt nóng bừng của

anh.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tễ Viễn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, hai mắt mở lớn nhìn Vị Như.

Ánh mắt của anh đỏ bừng, ngập hơi nước,

nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vị Như, có một chút đau xót và ai oán,

chỉ một cái liếc mắt như thế, anh lại nhắm mắt, bộ dạng không thoải mái.

Vị Như bỗng dưng không dám nhìn nữa, quay đầu hỏi Lục Diệp Quân “Lâm tổng thế nào rồi?”

Lục Diệp Quân hiển nhiên cũng uống không ít, nhưng anh nổi tiếng là tiên rượu trong công ty, lúc này trên người

chỉ còn chút hơi rượu mà thôi, thần trí vô cùng tỉnh táo.

“Không tốt lắm. Mỗi năm đều thế này,

uống nhiều nhất, về cũng muộn nhất, còn để tôi giúp cậu ta thu dọn tàn

cuộc.” Lắc lắc đầu nói, sau đó đỡ Lâm Tễ Viễn đi ra ngoài.

Vị Như vừa nhấc tay khỏi khung cửa, chỉ một giây đột nhiên bị một bàn tay nóng hổi túm chặt cổ tay, không thể động đậy.

Cô vốn không tưởng được, người say rượu

lại có sức mạnh lớn đến vậy. Vốn chỉ bị nện nhẹ lên khung cửa, cũng

không cảm thấy đau quá, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy xương cổ tay

trong tay anh giống như sắp bị bóp nát.

Lục Diệp Quân cũng phát hiện người bên

cạnh đột nhiên có động tác, giống như đã tỉnh, nhưng hai mắt vẫn nhắm

nghiền, đành lên tiếng gọi “Tễ Viễn, Tễ Viễn.”

Lâm Tễ Viễn vẫn không có phản ứng, thân thể mềm nhũn như muốn ngã xuống dưới.

“Sếp Lục, trước cứ đưa Lâm tổng lên xe

đã.” Vị Như cố gắng đỡ người anh, một bên bối rối nói, anh một mực đổ cơ thể lên người cô, khiến cô căn bản không thể đứng vững.

Lục Diệp Quân hiển nhiên có kinh nghiệm

đối phó với anh, nâng nách anh lên, rất nhanh kéo anh đến xe, sau đó tựa ở cửa xe thở hổn hển “Bình thường nhìn bộ dạng gầy yếu, chả hiểu sao

lúc sau lại nặng như bao cát vật không biết.”

Vị Như không biết nói gì cho đúng, anh

một mực nắm chặt cổ tay cô, cô đành phải theo anh lên xe, hiện tại anh

đang tựa lên cửa xe, cau mày, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Cô đã thử dùng một ngón tay tách bàn tay của anh ra, nhưng không thể nào thoát được khỏi sự khống chế của anh,

năm ngón tay thon dài giống như một chiếc kìm sắt, kẹp chặt.

“Tiểu Kiều, cô có lái xe đến không?” Lúc Diệp Quân xoay người hỏi cô.

“Không đi.”

“Đầu tiên đưa cậu ta về nhà, sau đó đưa cô về luôn. Được không?”

Vị Như gật đầu. Anh nhất định là thần

trí không tỉnh táo nên mới phát điên nắm tay cô, cô cảm nhận được cổ tay mình đã bắt đầu đau.

Cô lần đầu thấy Lâm Tễ Viễn say như thế, từ lúc xe chạy anh hoàn toàn ngồi im tại chỗ, cả người mềm nhũn, thỉnh

thoảng lại bị đυ.ng lên cửa kính. Lúc xe quẹo, khi đầu anh sắp đυ.ng lên

cửa kính lần nữa Vị Như đã không nhịn nổi, duỗi tay còn lại, kéo đầu anh dựa vào vai cô.

Quãng đường tiếp theo anh không thay đổi tư thế, cứ như thế tự trên vai Vị Như, một tay vẫn nắm chặt cổ tay cô.

Bộ dạng ngủ của anh giống như một con thú đang bị thương, nhíu mày, có

vẻ như rất lạnh, thân thể như cuộn lại dựa sát vào người cô. Vị Như chỉ

có thể ôm vai anh, thỉnh thoảng vỗ nhẹ hai cái, trấn an anh. Hô hấp của

anh có chút mơ hồ, nhiệt độ nóng hổi phả vào sau tai Vị Như khến cô cảm

thấy vô cùng mập mờ, lại không thể đẩy anh ra, đành phải không ngừng

trấn an bản thân.



Anh đang say mà thôi.

Anh chỉ đang tìm một cái đệm ấm mà thôi.

Chờ anh tỉnh tại cái gì cũng không nhớ.

Không nhớ đã từng sống chết nắm tay cô không chịu buông, không nhớ đã

từng tựa đầu lên vai cô, không nhớ rõ khoảng cách của bọn họ chỉ không

đến mười cm.

Anh gần đây không phải đã coi cô là trợ lý sao, không phải sao?

Vị Như tự an ủi mình, cho đến khi xuống xe, cùng Lục Diệp Quân đưa anh lên tầng, ném anh lên giường cô vẫn tiếp tục an ủi mình.

“Tôi đi giặt khăn, lau mặt cho cậu ta.” Lục Diệp Quân xắn tay áo, đi vào toilet.

Cổ tay Vị Như vẫn bị Lâm Tễ Viễn nắm

chặt. Chính cô cũng không mở ra được, đành phải ngồi xổm bên cạnh giường anh, yên lặng nhìn xung quanh.

Đầu giường của anh có một đôi nạng, nhìn thấy ánh sáng kim loạn từ đôi nạng Vị Như đột nhiên cảm thấy hai mắt

mình đau đớn. Bình thường ngoài việc anh đi hơi chậm, nhìn kỹ mới cảm

thấy bước chân không ổn định, căn bản không có gì khác thường, vì sao

trong nhà lại phải dùng đến những vật dụng như vậy?

Vị Như suy nghĩ miên man, không tự chủ

cúi đầu nhìn anh, anh khẽ động hai cái, như là tìm tư thế thoải mái,

nghiêng người, mặt chôn chặt trong gối, tay vốn đang nắm chặt giờ đã nới lỏng hai phần. Vị Như nhẹ nhàng giật giật cổ tay như muốn rút tay ra,

không ngờ trong nháy mắt tay anh lại xiết chặt lại, lực so với lúc trước còn tăng thêm. Vị Như thở dài, nếu anh đã muốn vậy, cứ để như vậy đi.

Cô nhìn một bên mặt của anh, đường cong

hoàn mỹ, sắc mặt ửng đỏ, thế nhưng biểu hiện trên mặt đầy vẻ thống khổ

và bất lực, giống như đang bị bóng đè. Cô giống như bị ma xui quỷ khiến, từ từ đưa tay chạm lên khuôn mặt anh.

Trong chớp mắt da thịt chạm nhau, Lâm Tễ Viễn đột nhiên tỉnh lại, môi có chút mở ra.

“Vị Như.”

Bộ dạng rõ ràng đang say, anh lại nói ra hai từ này rất rõ ràng, tay Vị Như lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn

bộ thế giới như dừng lại, mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại anh và cô,

hai từ kia từ miệng anh phát ra, nhẹ nhàng, có phần lưỡng lự, mang theo

từ tính.

Vị Như.

Anh cứ như thế gọi tên cô, thân mật nhẹ nhàng. Lòng của cô lập tức như tan chảy, loạn lên, không tìm ra lối thoát.

“Tôi ở đây, sao vậy?” Cô quỳ ở nơi đó,

thu tay về, cúi đầu nhìn gần anh, nhỏ giọng hỏi. Lúc này cô rất hi vọng

anh đã tỉnh, anh biết anh đang gọi tên cô, cũng biết mình muốn tùy tiện

nói gì đó với cô.

“Vị Như…” Anh vẫn chỉ gọi tên cô, cũng

không nói thêm gì nữa, tiếng gọi này càng lúc càng nhẹ, giống như đang

nằm mơ, lại tạo chút cảm giác đau khổ dằn vặt.

“Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Vị Như lo lắng, anh có phải đã uống quá nhiều nên khó chịu ở đâu đó hay không? Thế nhưng Lâm Tễ Viễn không trả lời cô, chỉ yên lặng ngủ.

Lục Diệp Quân đi ra, cầm khăn mặt, lau nhẹ trên gò má Lâm Tễ Viễn, giúp anh cởi cúc áo, đang muốn tiếp tục cởi mới phát hiện người này vẫn đang nắm chặt cổ tay Vị Như, nhất định không

buông.

Lục Diệp Quân cúi đầu liếc Vị Như, cô cứ

như thế ngồi trên đất, không nhúc nhích, tay bị anh nắm chặt, cánh tay

có chút cong, tóc tán loạn, khuôn mặt tiều tuy nhưng khuôn mặt tràn đầy

đau lòng.

“Tễ Viễn, Tễ Viễn, mau buông cô ấy ra.” Lục Diệp Quân đưa tay đập đập vào mặt anh.

Anh không có phản ứng.

Vị Như ngẩng đầu nhìn Lục Diệp Quân, nhỏ giọng nói “Được rồi, tôi ở đây đợi, chờ anh ta buông ra.”

“Như vậy sao được.” Lục Diệp Quân nhíu

mày, lại cúi người lần nữa, tăng lực đập lên người anh, vừa đập vừa nói

“Tễ Viễn, tỉnh, cậu không buông cô ấy ra tôi làm sao giúp cậu… cời quần

áo?”

Nói liên tục mấy lần Lâm Tễ Viễn đã có

phần tỉnh lại, chậm rãi không muốn thả cổ tay Vị Như ra, cổ tay đã bị

nắm thành vòng, lắc lắc cũng cảm thấy đau, giống như vẫn đang lưu lại độ ấm của anh.

“Tiểu Kiều, không còn sớm, tài xế còn dưới tầng, hay là cô về trước đi.” Lục Diệp Quân đứng thẳng người, nói với Vị Như.

“Vị Như gật gật đầu, liếc nhìn Lâm Tễ

Viễn, anh vẫn đang ngủ, vẫn cau mày. Cô hận không thể tiến lên đem lông

mày của anh đẩy ra.

“Tôi đi trước.” Vị Như xoay người, đi ra ngoài.

“Tiểu Kiều.” Vừa mới đi tới cửa, Lục Diệp

Quân đột nhiên gọi cô dừng lại, bước tới nói “Tiểu Kiều, bình thường cậu t…” Anh cân nhắc một chút, nhưng không biết nói tiếp thế nào.

Vị Như gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ “Tôi hiểu, bình thường anh ta không như thế này.”

Lục Diệp Quân cười khổ lắc đầu “Cậu ta

bình thường chính là quá tỉnh táo, tỉnh táo đến khổ sở.” Nói xong bổ

xung thêm một câu “Quá khổ sở.”

Vị Như vừa cảm thấy hiểu vừa cảm thấy khó

hiểu. Lúc đi ra khỏi phòng ngủ cô bỗng nghĩ đến một câu, trái tim đàn

ông giống như tim củ hành, cứ lần lượt lần lượt bóc từng lớp bên ngoài,

nước mắt đầy mặt, đến cuối cùng phát hiện ra thì ra nó không có tim.

Trái tim của Lâm Tễ Viễn rốt cuộc là ở đâu? Cô nhiều lắm cũng chỉ bóc

được một lớp vỏ, cái gì cũng không thấy cũng đã nước mắt đầy mặt.

Xoay người đóng cửa chính cô phát hiện

phía sau còn một chiếc nạng, cũng giống như trong phòng. Trong nháy mắt

vành mắt cô đỏ lên.

Sáng sớm, người kia tỉnh lại mới phát hiện bản thân mặc nguyên đồ tây đi ngủ, quần áo nhắn nhúm không nhìn ra hình dáng, trên người đắp một lớp chăn mỏng. Lục Diệp Quân nhìn bộ dạng mê

muội của anh, nhịn không được mở miệng nói “Tễ Viễn, cậu có biết đêm qua cậu đã làm cái gì không?”

“Làm gì?” Anh ngồi dậy, đầu đau như muốn vỡ ra, toàn thân đều giống như mới bị đánh, đau nhức mỏi nhừ.

“Cậu túm chặt Tiểu Kiều không thả ra.”

Lâm Tễ Viễn lập tức cảm thấy đầu càng đau hơn, ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận “Nói bậy.”

“Có muốn tôi gọi điện đối chất hay không?”

Lâm Tễ Viễn sững người, say rượu quá

khiến cho suy nghĩ của anh chậm chạp, mất rất nhiều thời gian mới nhớ

lại chuyện lộn xộn hôm qua, cùng một mùi thơm nhạt nhạt “Tôi có nói gì

không?”

“Tôi làm sao biết được?” Lục Diệp Quân nhún nhún vai “Tôi đi toilet lấy khăn mặt cho cậu, không biết cậu có thổ lộ

với cô ấy hay không.”

Anh cố gắng suy nghĩ nhưng cái gì cũng nghĩ không ra, ngược lại nhớ đến một chuyện khác “Cô ấy tới đây?”

“Đương nhiên, cậu nhất quyết không buông tay, cô ấy không tới đây thì làm sao bây giờ?” Lục Diệp Quân cười tủm tỉm.

“Cô ấy có thấy gì không?” Anh đột nhiên trở nên bối rối, ngồi ngay ngắn, chỉ là nhẹ nhàng chuyển động đã cảm thấy

đầu óc choáng váng khó chịu.

“Cậu yên tâm, cô ấy cái gì cũng không thấy, là tôi đã bảo cô ấy về giúp cậu thoát…” Lục Diệp Quân nhanh chóng giải thích.

Lúc này tâm tình Lâm Tễ Viễn mới bình ổn

hơn, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, không khỏi tự hỏi, trong lòng

như sóng biển vỗ.

“Tôi đi tắm.” Anh vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

“Cẩn thận, có việc gì thì gọi tôi.” Lục Diệp Quân biết rõ tính của anh, xoay người rời khỏi phòng.

Lâm Tễ Viễn ngồi bên giường, cúi đầu ngẩng

lên nửa ngày mới cảm thấy đầu óc bớt choáng váng, anh vươn người, đưa

tay lấy nạng, trong nháy mắt khi tay chạm vào thứ kim loạn lạnh buốt,

đột nhiên động tác dừng lại.

Cái này, chắc là cô ấy đã thấy. Cô thông minh như thế chắc hẳn cũng đoán được tám chín phần.

Anh lập tức cảm thấy l*иg ngực khó chịu,

buồn bực không thể thở nổi. Cánh tay hơi nhãng ra, chiếc nạng rơi xuống, va vào sàn gỗ “cạch” một tiếng.

Lục Diệp Quân lập tức đẩy cửa đi vào, thấy anh ngồi yên tại chỗ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tễ Viễn cúi đầu, cứ như vậy nhìn thứ

kim loại đầy chướng mắt trên mặt đất, muốn dời mắt đi nhưng lại không

biết nên dời đi nơi nào, chỉ cảm thấy mắt càng lúc càng đau nhức, càng

ngày càng đau đớn. Ngón tay của anh vô thức nắm chặt lại.

Cô đã biết được sự thật, so với việc cô

nhìn thấy hàng ngày càng khó chịu hơn. Mà thứ cô không biết giờ cũng đã

biết, giờ anh không biết nên đối mặt thế nào.