Chương 7: Có thích không?

Tiếng hô lớn của cha ngăn lại lời nói mà Nhã Kỳ đang định phun ra, Hạ Tình càng cúi đầu thấp hơn, hai bàn tay nắm chặt cốc nước ấm, hai đầu ngón tay cái chuyển sang cào vào cốc thủy tinh.

Phùng Nhã Kỳ bị cha ngắt lời, gương mặt cha cau có nhăn lại bày tỏ không vừa ý với cô, Nhã Kỳ không dám nói bậy nữa, lại lẩm bẩm.

"Hừ... Nói có sai đâu..." Sau đó cô bày ra một nụ cười gượng gạo hướng về phía Hạ Tình "Chào chị, chị dâu."

Từ âm thanh của người này, cô biết, cô gái Nhã Kỳ này không những là có thành kiến mà còn rất không thích cô.

Mẹ Phùng nhìn cô cúi đầu, mẹ vỗ về lên tấm lưng nhỏ như một cách để an ủi, mẹ nói.

"Con cũng chào em đi."

Hạ Tình bậm bậm cánh môi, cô ngước nhẹ mặt lên sau đó cuối xuống nhanh.

"Dạ... Xin chào..."

Phùng Thế Phong nghiêm chặt mâu, cô cúi mặt xuống, mái tóc rũ xuống che đi gần hết gương mặt, chỉ nhìn thấy cánh môi nhỏ cứ bậm bậm rồi cắn cắn. Đôi tay nhỏ không ngừng nắm lấy chiếc cốc ấm trong tay, Phùng Thế Phong lạnh mặt, đôi chân thon dài đứng dậy, xoay đầu nhìn em gái.

"Nhã Kỳ, em lên phòng anh một chút."

Phùng Nhã Kỳ cũng rất tán đồng "Hừ, em cũng cần nói chuyện với anh đó."

Hai anh em bọn họ rời đi, khi mà tiếng bước chân đã mất hút, Hạ Tình mới nhẹ nhõm buông lỏng hai đôi vai cứng nhắc, thở dài ra một hơi.

"Con đừng buồn, Nhã Kỳ được cái già tuổi chứ suy nghĩ vẫn còn nông nỗi lắm" Giọng nói ấm áp của cha Phùng cất lên an ủi, Hạ Tình vội cười nhanh.

"Con không sao ạ."

Sau này cô sẽ là người trong gia đình này, sẽ sống ở nơi này, cô làm sao mà dám để bụng những chuyện đó, dù Nhã Kỳ có không thích, cô vẫn phải giả câm giả điếc tiếp tục ở nơi này, mà dù gì thì cô cũng quen với việc này rồi.

Từ bé cho đến bây giờ, không phải chỉ có một mình Nhã Kỳ có thành kiến đối với cô.

Hai anh em họ Phùng đi lên phòng, Phùng Thế Phong lập tức khó chịu, hoàn toàn trái ngược với gương mặt tuấn soái mà trên màn ảnh lúc nào cũng ôn nhu tươi cười ấm áp, không bao giờ nổi giận.

"Nhã Kỳ, đúng là em lớn hơn Hạ Tình, nhưng em không được phép nói chuyện như vậy với em ấy, em ấy là chị dâu của em" Phùng Thế Phong khó chịu đến giọng có phần cáu gắt "Nếu em dám lôi chuyện bệnh tình của em ấy ra lần nữa thì đừng có trách anh."

"Anh làm gì?" Phùng Nhã Kỳ hỏi nhanh, âm thanh ươn bướng hất mặt lên nói "Nếu em nói con nhỏ đó bị mù lần nữa thì anh làm gì? Em nói có sai sao? Con nhỏ đó nó bị mù thì em bảo nó bị mù, không đúng à?"

"Lại còn nói, anh trai của em là đại minh tinh lớn mà phải cưới con nhỏ mù đó, anh làm ơn đi, chuyện của hai người chỉ là hôn ước do cha mẹ đính hồi trước thôi, anh có thể không thực hiện mà, anh hà cớ gì phải tuân theo hôn ước đó" Phùng Nhã Kỳ rất không hài lòng với việc hôn sự này, cô oai oái nói lớn "Thời đại nào rồi mà còn sắp xếp hôn ước, anh bỏ đi, bỏ đi mà làm người, người anh phải cưới không diễn viên thì cũng người mẫu, tệ nhất cũng phải là một người bình thường chứ không phải con nhỏ đó.

Phùng Thế Phong nghe mấy lời khó chịu của cô em gái nhỏ, trong lòng càng khó chịu hơn, tay anh nắm thành quả đấm lớn, gương mặt càng lúc càng đen lại, đôi mắt trừng trừng nhìn Nhã Kỳ.

"Anh làm gì đáng sợ như vậy? Em nói không đúng đi?" Những gì cô nói đều là sự thật, anh làm gì mà trợn trừng lên như thế.

Rõ ràng anh là đại minh tinh, là người đàn ông vô cùng hoàn hảo, là mộng ước của vô vàng thiếu nữ, người mà anh nên thành đôi thật sự không phải người mẫu cũng phải là diễn viên, những cô gái xinh đẹp đầy tài năng nổi tiếng. Không thể nào lại là một cô gái mù loà đến tự chăm sóc mình cũng không được, một cô gái hoàn toàn mờ nhạt chỉ có thể làm bạn với con chó.

Phùng Thế Phong cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt thành quả đấm lớn, anh trừng mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô em gái ngỗ nghịch đứng trước mặt.

"Người là anh chọn, người anh muốn cưới là Hạ Tình, em có thôi phản đối đi không? Là anh lấy vợ hay là em lấy vợ?"

"Nhưng..." Nhã Kỳ tức đến dậm chân "Con nhỏ đó không xứng."

"Em không có quyền nói em ấy xứng hay không xứng, đừng có con nhỏ đó con nhỏ kia, đó là chị dâu của em."

"Chị dâu chị dâu, anh nói xem con nhỏ đó làm được gì? Nó không bằng cả một ngón tay của chị Hinh, anh muốn em nhận chị dâu thì anh đi mà cưới chị Hinh ấy, ngoài chị Khiết Hinh ra em chẳng thèm gọi ai khác là chị dâu đâu."

"Được, phản đối hay lắm" Phùng Thế Phong nghiến răng nghiến lợi, khó chịu đến cực điểm, nếu không vì cô em gái này đã đủ lớn anh sẽ bắt con bé quỳ gối trên giường, nhưng giờ đã lớn rồi, biện pháp ấy cũng chẳng có ý nghĩa "Hay lắm, ngày mai anh chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho em sang Mỹ, em không thích Hạ Tình thì cút sang Mỹ mà ở một mình đi!"

"Này" Nghe đến chuyện bị đuổi sang nhà ở Mỹ, Phùng Nhã Kỳ liền trợn trắng mắt "Anh dám?"



"Thử xem!" Phùng Thế Phong lãnh đạm đáp lại, bàn tay rút ra điện thoại trong túi, ấn vào dãy số nào đó trong danh bạ rồi gọi đi, đầu dây bắt máy, Phùng Thế Phong thản nhiên nói chuyện điện thoại.

"Dì hai, cháu có chuyện muốn nói với dì."

"Oái!" Phùng Nhã Kỳ vội vàng chạy đến chụp điện thoại của Phùng Thế Phong, gương mặt trắng bệch nhanh chóng nói.

"Anh làm thật đó à?" Cô vừa tức giận vừa khó chịu, không còn cách nào khác đành phải đầu hàng "Được được, em không nói xấu cô ta nữa là được chứ gì."

Phùng Thế Phong hất tay, cầm điện thoại nói "Con sẽ gọi dì sau."

Anh cúp máy, mắt liếc cô em gái đã già tuổi mà chẳng khác gì đứa nhỏ nghịch ngợm.

"Trở về phòng, suy nghĩ cho chính chắn lại, ba ngày tới em đừng hòng bước ra khỏi phòng."

"Anh..." Anh còn cấm cung cô?

Phùng Thể Phong trừng mắt, con ngươi nổi lên tia máu, không một nét ôn nhu nào như trên truyền hình mà chỉ có cau có tối đen, đôi mày tướng chau chặt lại.

Phùng Nhã Kỳ không dám kháng nữa, ôm lấy cục tức trong người xoay đầu rời đi.

Cô sao có thể cãi lại anh trai được, anh là người quyết định mọi chuyện trong gia đình này, ý kiến của anh có khi cha mẹ còn không muốn phản đối, chỉ có ông bà mới có thể trái ý kiến với anh thôi. Còn nữa, Nhã Kỳ nghề nghiệp chính là ăn bám anh trai, cô là một nhà văn tiểu thuyết, vài năm mới xuất bản được một quyển sách, thu nhập từ việc tái bản các quyển sách trước không đến đỗi nhiều nhưng cô vẫn có thể ăn chơi, chi tiêu thoải mái là vì có nguồn cung cấp từ anh trai.

Cô mà cãi, anh lại ném cô sang Mỹ ở với dì hai, đó là ác mộng, chính là ác mộng!

Dì hai là một người rất khó tính, ở chung với dì thì chẳng khác nào là ngục tù trần gian.

Phùng Nhã Kỳ rời đi được vài phút, có âm thanh bước chân nhỏ tiến vào phòng, sau đó là một âm thanh ngọt ngào hỏi.

"Em có thể vào phòng không?" Hạ Tình đứng bên cửa hỏi, một tay nắm dây xích của Tiểu Bạch, một tay chạm lên cánh cửa áp bên tường. Vừa rồi mẹ dắt cô lên phòng thì lướt ngang cô em Nhã Kỳ, tâm tình Nhã Kỳ có vẻ như rất không tốt nên mẹ đã chỉ cô hướng về phòng anh, còn mẹ đi theo Nhã Kỳ.

Đi đến cửa thì cô nghe thấy tiếng thở dài, hơi thở của anh nghe thật không vui, có thể nói là khí tức mà cô cảm nhận được từ căn phòng này còn rất tức giận.

Phùng Thế Phong xoay đầu về phía cửa nhìn bóng dáng nhỏ, gương mặt ngây ngô đứng ngay ngắn bên cánh cửa chờ đợi sự cho phép.

Anh thả mình ngồi xuống giường rồi bảo.

"Đến đây."

Hạ Tình nâng lên bước chân, tay vẫn chạm vào bước tường bước đi.

"Tiểu Bạch đến đây."

Anh gọi chú cún nhỏ, Tiểu Bạch đáng yêu liền bước đến chỗ anh, dắt theo Hạ Tình đi về phía anh.

Cô vừa đi đến, hai tay to anh nắm lấy hông nhỏ kéo cô ngồi xuống, ngồi vào lòng anh, thơm lên mái tóc xuống bã vai, mùi hương trà thoang thoảng xoa dịu tâm trí Phùng Thế Phong, anh hôn trên vai, rít vào mấy hơi mùi hương từ vai cô để thư giãn hỏi.

"Sao lại đi lên đây? Em lên đây một mình?"

Hạ Tình ngồi im để anh ôm, ngoan ngoãn trả lời.

"Mẹ dắt em đi tham quan phòng, giữa đường gặp Nhã Kỳ... Tâm trạng cô ấy không tốt nên mẹ đi theo cô ấy, mẹ chỉ đường cho em đi vào đây."

"À..." Anh lại ủi vào vai cô, rít vào một hơi thật sâu "Phòng này là phòng ngủ của chúng ta."

Hạ Tình gật gật đầu, cô nhẹ hỏi "Em có thể xem xét một chút không?"

Cô muốn dò thử căn phòng để có thể năm được bố cục bày trí căn phòng này, Phùng Thế Phong liếc tiếc hôn lên vai cô thêm một cái, sau đó mới thả nhẹ tay.

"Đương nhiên là được."



Hạ Tình gật gù, lực tay ôm ở bụng đã thả nhẹ ra, cô đứng dậy, bước chân cố định đứng, khẽ hỏi.

"Em đang ở đâu trong căn phòng vậy?

Phùng Thế Phong ngắm nhìn dáng vẻ cô nhóc nhỏ đang đứng, có vẻ như cô đang cố gắng thích ứng với căn phòng, dáng vẻ tập trung thật đáng yêu làm sao.

"Em đang ở cuối chân giường, phần giữa."

"À..." Hạ Tình gật gật đầu, hai tay giơ ra không khí mân mê, nhưng hình như là cô đã bị lạc hướng, cô không biết bản thân đang xoay hướng nào nữa.

Hạ Tình bèn lùi bước chân, ngồi trở lại vị trí ban đầu mà cô ngồi trên đùi anh, đột nhiên mông thịt lại đặt xuống thân mình, Phùng Thế Phong sững người, lần đầu tiên trong đời mà tóc gáy anh đều phải dợn đứng. Hạ Tình còn ngoái đầu về phía anh một cái, gương mặt xinh xắn như một bé búp bê ngây thơ giải thích.

"Cho em nhờ một chút."

Cô ngồi trên người anh, dùng anh làm trục đo, xác định được cơ thể đang ở hướng thẳng thì liền vội đứng lên. Cô vừa đứng lên, Phùng Thế Phong rỉ ra một tiếng thở nặng trĩu, giống như một đang rất tiếc nuối vậy.

Hạ Tình đã hướng thẳng, cô cất ra những bước chân hướng thẳng, vừa bước đi vừa đếm số.

"Một... Hai... Ba... Bốn... Năm... Sáu... Bảy... Tám..."

Tay cô chạm vào một thứ mềm mại, giống như là... Sofa.

Vậy là từ chân giường ngủ hướng thẳng tám bước sẽ chạm sofa, giống như phòng ngủ của cô vậy.

Hạ Tình hứng thú mò mò sofa, độ dài chiếc sofa này cũng thật là giống như phòng ngủ của cô, ngồi lên sofa, Hạ Tình tiếp tục dò xuống bàn trà, tay cô vừa chạm xuống bàn trà đã chạm được điều khiển tivi.

Cô có chút ngốc ra, nếu không phải là ở Phùng gia thì cô còn tưởng là cô đang ở phòng của mình.

Hạ Tình chau nhẹ mi, tiếp tục đứng dậy lần mò đến mọi góc vách ở trong phòng, từ sofa đến giường ngủ, sofa đến cửa, sofa đến tủ quần áo, thậm chí, sofa đến phòng tắm đều y hệt như sắp xếp ở phòng của cô. Có khác là xuất hiện thêm một tủ rượu thủy tinh và một căn phòng nối liền dùng làm phòng đựng đồ của anh.

Đến cả phòng tắm cũng bày trí y hệt phòng tắm của cô, mò mẫn một lúc, Hạ Tình quay trở lại giường, ngơ ngác nói với anh.

"Chỗ này thật giống phòng của em."

Phùng Thế Phong khẽ cười, tay nắm lấy tay cô, kéo cô cùng nằm xuống giường bông mềm mại, giờ phút này cô mới nhận ra, khi thân thể cô va chạm với chiếc giường bông này.

Giường ngủ cũng y hệt.

Anh ôm cô, đem gương mặt nhỏ nhắn áp vào lòng ngực.

"Thế nào, có thích không?"

Hạ Tình còn tưởng bản thân phải tập làm quen với một căn phòng mới, không ngờ mọi thứ chẳng có gì khác biệt, giống như chuyển phòng nhà cô sang Phùng gia thôi.

Người này đã chuẩn bị một căn phòng rất thân thuộc cho cô, tất nhiên, cô rất vui a.

"Thích ạ."

Phùng Thế Phong khẽ cười, tay ôm bé bỏng trong lòng, âm thanh cưng chiều phủ xuống mái đầu vợ nhỏ, trầm tư vài giây rồi yêu cầu.

"Ừm... Thích thì hôn anh một cái."

Hạ Tình chớp chớp mắt, nào có người lại tính toán như thế, cô ngước mặt lên, muốn ý kiến với anh, hơi thở của anh liền phủ xuống mặt, áp chế trên môi cô.

Hạ Tình chỉ vừa ngẩng mặt đã bị hôn, cô vẫn im re để cho anh hôn trên môi, nụ hôn tẩm ướt cánh môi đào, hôn xong, mặt cô đỏ đỏ, nhanh chóng cúi xuống giấu đi gương mặt trong lòng anh.

"Có thích không?" Anh lại hỏi, câu hỏi lần này không biết là anh đang hỏi về cái gì, là thích về căn phòng hay là về nụ hôn vừa rồi?

Cô cũng... Không dám trả lời.