Ngón tay anh chà xát ngày một lớn, anh bắt đầu đem cả ngón tay di chuyển rút ra đâm vào, tâm trí Hạ Tình trở nên trống rỗng, bên tai cô chỉ có tiếng tim của chính cô đang loạn, còn có cơn nóng bức ở toàn thân làm cho hai tay bám lấy cánh tay anh cũng run, mồ hôi bắt đầu xuất thành hột, hai chân co rút nhẹ chà đạp tấm nệm. Môi bậm chặt lại, nếu không cô sẽ phát ra tiếng rất kì lạ.
Ngoài âm nhịp đập, cô bắt đầu nghe thêm âm thanh tiếng nước anh ách nào đó từ phía dưới, mặt Hạ Tình đỏ bừng, hít thở dồn dập ngước lên nhìn anh. Mắt cô tối, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là ánh bạc lấp lánh những vì sao, vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương hướng anh như đang thỉnh cầu. Cô chau đôi mày, cơn nóng làm cho cô cúi mặt xuống, cả người rùng lên một cái sau đó phát run.
"Ực..." Nuốt vào một ngụm sau cái rùng người, u hoa nuốt vào phung ra ngón tay kéo ra đầy **** ***, cô nóng quá, nóng đến mức dường như ai đó đang đun cô trên một chảo lửa. Hạ Tình bắt đầu rêи ɾỉ, căn bản cô không thể kiềm lại nữa, hơi thở dốc nặng trĩu phập phồng rêи ɾỉ như đứa nhỏ ngốc nghếch bị ghẹo hứng tình lại không hay biết, dường như cô không chịu được cơn nóng xa lạ đó nữa, mếu máo ngẩng lên lần nữa nhìn về phía anh.
"Anh Phong..." Cô gọi, gương mặt đỏ ửng như ráng chiều mếu máo ứa ra lớp nước lấp lánh "Lạ... Oa... Lạ quá... Huhu..."
Có cái gì đó lạ lẫm quá, một thứ gì đó rất nóng, bức bối ở bụng dưới, chỗ mà ngón tay anh rút ra cắm vào thật âm ĩ, có gì đó, có gì đó muốn trào ra.
Hạ Tình mếu máo lớn, há miệng hít thở phun ra tiếng rêи ɾỉ cùng thỉnh cầu người đàn ông đang giữ lấy mình.
"Anh Phong... Anh Phong... Em kì lạ lắm... Anh dừng đi mà..."
Cô không thể hiểu được nó là gì, cũng chẳng biết biểu đạt ra làm sao, chỉ biết theo bản năng thỉnh cầu.
Phùng Thế Phong nghe cô gọi, gương mặt tuấn soái càng hưng phấn hơn, bạc môi nhếch cao nụ cười.
"Tình... Tình của anh..." Anh thì thầm bên tai cô, giọng anh toàn là dục, hơi thở ra toàn là khí nóng, ngón tay càng ra vào khủng khϊếp hơn, kéo ra rồi đâm vào, quậy phá phía dưới phát ra tiếng nước bí bách lách tách.
Hạ Tình run rẩy dữ dội hơn, hai chân dần co lên, cô lắc đầu, mũi như nghẹn lại càng lúc càng khó để hô hấp, đôi mắt ướt nhòe đỏ hoe nhắm lại.
"Đừng.... Đừng mà... Anh đừng mà..."
Cái gì đó sắp ra rồi, anh cứ như vậy nó sẽ ra mất, cái gì đó... Một cái gì đó giống như khi cô muốn đi vệ sinh. Hạ Tình mếu máo lắc đầu, không dám nghĩ đến chuyện mình sẽ đi vệ sinh trước mặt anh.
Trái lại, Phùng Thế Phong càng dữ dội hơn, ngón tay cắm rút đến tận cùng, kéo ra vô vàng mật ngọt làm ướt đẫm quần ngủ đến thấm ra đệm giường, anh càng quấy, hơi thở cũng trở nên nặng nề hôn hít bên lỗ tai cô.
Hạ Tình vừa rụt người vừa run người, mồ hôi ướt đẫm trên vần trán, cô lắc điên lắc dại từ chối kɧoáı ©ảʍ đầu đời.
"Anh đừng mà... Aa đừng đừng đừng."
Tuyệt nhiên, kɧoáı ©ảʍ là thứ không một ai có thể ngăn cản, hai chân Hạ Tình dần đạp nệm, ngón chân bấu chặt nệm, hai tay bám víu cánh tay anh, cô bật nảy một cái, nấc ra một tiếng lớn, cả cơ thể liền run bần bật rồi mềm nhũng xuống.
Sảng khoái lần đầu làm cho gương mặt cô phấn hồng, đôi mắt mơ màng lơ đãng, môi nhỏ đỏ hồng há ra hít thở không khí, toàn thân vẫn còn run dại, Phùng Thế Phong cất ra tiếng cười.
"Đã nuốt được hai ngón tay rồi, như thế vẫn chưa đủ lớn sao?"
Hạ Tình mơ mơ hồ hồ, bàn tay nhỏ buông xuống tay anh, cô giống như muốn xác thực, bàn tay nhỏ nhắn tự chui vào quần ngủ kiểm tra, tay chạm vào tay anh, chạm đến u hoa đang bị hai ngón tay to đâm vào, nơi đó ướt đẫm một lớp dịch nhớp nháp.
Cô há ra, quả thật là hai ngón tay đang cắm vào, Hạ Tình xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu, như thế nào mà đã hai ngón rồi?
Trong lúc tâm trí cô đang hưng phấn cao trào, anh kéo ra rồi mang theo ngón thứ hai cắm vào từ lúc nào chính cô cũng không hay vào lúc cô chìm vào sảng khoái.
"Lần nữa" Phùng Thế Phong nhẹ nói, Hạ Tình chưa hiểu được ý anh, cho đến khi hai ngón tay anh ở trong cô lại bắt đầu cắm rút.
"Aa..." Sau một lần cao trào, Hạ Tình vô cùng mẫn cảm, một cái chạm nhẹ của anh cũng khiến cô nấc ra tiếng rêи ɾỉ ma mị, anh mang hai ngón tay lần nữa cắm rút.
Cô run lẩy bẩy, từ ngón chân đến sợi tóc đều run rẩy dợn lên từng sợi lông tơ, há miệng thở dốc cùng rêи ɾỉ.
"Không... A... Không thêm nữa..." Giọng cô nhỏ xíu phản đối, Phùng Thế Phong lắc nhẹ đầu, bàn tay trên ngực nắm lấy một bên mềm mại, xuyên qua lớp áo ngủ nắm lấy thịt mỡ ấy xoa nắn.
"A... A... Anh Phong... Đủ... Đủ rồi..."
Phùng Thế Phong nắm lấy đồi nhũ đã bị trêu đến cứng, hai ngón tay cùng lớp vải niết chặt nụ hoa, hai ngón tay ở u hoa cắm cắm rút rút lôi kéo không biết bao nhiêu mật dịch, hương dục từ người cô phản phất làm mụ mị tâm trí anh.
Anh khẽ nhắc nhở, âm vực trầm thấp.
"Tình à... Anh là chồng em..."
"Hức..." Tiếng nước lách tách phát ra, Hạ Tình hứng lấy cơn sản khoái trong mơ hồ, cơ thể lại một lần nữa run rẩy, nấc ra tiếng rêи ɾỉ hoan ái, u hoa tiết ra mật ngọt đẫm bàn tay anh, gương mặt nhỏ đỏ ửng phiếm hồng hít thở, cô mềm nhũng đi, dường như sắp ngất.
Cô hình như... Đã nhận ra anh muốn điều gì.
"Lần nữa nào..." Âm thanh anh chỉ có khản đặt, cô non nớt quá, anh so với cô không phù hợp, ngay lúc này thật sự rất muốn đưa bản thể thô cứng của mình phá hỏng cô. Nhưng cô thật sự quá non nớt, chỉ hai lần cao trào với ngón tay đã mơ hồ, anh làm sao có thể đi vào, chỉ có thể dùng ngón tay luyện tập cho cô.
Nhưng Hạ Tình sẽ không chịu nổi lần thứ ba, giây phút anh nói lần nữa, lần này cô đã biết hai chữ đó có nghĩa gì. Hạ Tình mếu máo rỉ ra tiếng khóc, gương mặt đỏ bừng lắc vội.
"Chồng... Em mệt..."
Phùng Thế Phong chuẩn bị cắm rút ngón tay lần nữa, một tiếng gọi khiến anh cứng ngắt, bởi đây chính là thứ anh muốn cô gọi anh.
"Đừng làm nữa... Đừng nữa mà... Em..." Cô mếu lớn, bàn tay túm lấy tay anh, mấy ngón tay nhỏ nhắn phát run túm lấy tay anh, ngẩng mặt về phía anh thỉnh.
"Chồng ơi... Em mệt mà..."
Phùng Thế Phong rút nhanh tay ra khỏi người Hạ Tình, tay anh vừa rút ra hai chân cô như mất đi lực mà buông lỏng xuống, anh cúi đầu hôn lấy hôn để trên cánh môi cô, Hạ Tình nhắm lại đôi mi ướt thuận theo môi hôn kia.
Hôn hấp một lúc, anh cùng cô nằm xuống giường, anh gói gọn cô trong lòng, tâm.thất lúc này của anh trở nên mềm nhũng, âm sắc dịu dàng vỗ về tấm lưng nhỏ.
"Phải rồi, anh chính là chồng em."
Anh lặp lại, giống như cố tình nhắc lại, điều này cô biết rõ a, ai trong gia đình cùng biết rõ, thế nên anh mới có thể tự tiện mò vào phòng cô bao năm qua, từ khi cô lọt lòng đã khắc tên của anh rồi.
Phùng Thế Phong kéo chăn đắp lại, đem cô giấu vào trong lòng, gương mặt tuấn soái hiện lên ý cười.
"Được rồi, vợ anh mệt rồi, phải đi ngủ thôi."
Hạ Tình hít hít cái mũi sụt sịt, dụi nước mắt vào lòng ngực áo của anh, tiếng gọi vợ anh khiến trái tim cô cũng lùng bùng nhưng cô chẳng có sức để bận tâm nữa, ngoan ngoan vươn tay ôm lấy thắt lưng to, ủi vào lòng anh nhắm mắt ngủ.
Cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, bởi hai cơn cao trào đã vắt cạn sức lực nhỏ nhoi của cô, cô thϊếp đi, Phùng Thế Phong hôn lên mái tóc hương trà, thở ra một hơi nặng.
Đứa ngốc này, nghịch với ngón tay một chút đã oa oa lên rồi, anh còn phải nhịn dài dài rồi ah, mười bảy năm đúng là... Còn chưa đủ.
Họ Hạ tên Tình này, cũng thật là ác nghiệt với anh đi.