- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
- Chương 47
Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
Chương 47
Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Lúc Giải Ý trở về nhà đã là 10 giờ tối, Dung Tịch có chút bất an, Trần Trí Phàm dường như cũng cảm giác được sự khẩn trương của y, liền ngồi cùng y xem TV.
Giải Ý mới vừa cắm chìa khoá vào ổ khóa, Dung Tịch liền đứng lên, nhanh chóng mở cửa. Giải Ý còn không kịp xoay chìa khóa, cửa đã tự động mở, hắn chớp chớp mắt, khi nhìn rõ gương mặt mỉm cười của Dung Tịch mới có phản ứng, vội vã rút chìa khoá ra, đi vào nhà.
Trần Trí Phàm xoay người nhìn hắn, hài hước chọc ghẹo: “Ngươi nếu như không trở lại, hồn lão tứ chắc sẽ bay mất.”
Giải Ý nhìn thoáng qua Dung Tịch đang khóa cửa, ý vị thâm trường cười nói: “Không sao, coi như là hồn bay mất, y vẫn có thể tìm được đường về.”
Dung Tịch chỉ cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, coi như là biến thành tro, ta cũng trở về tìm ngươi.”
Trần Trí Phàm lắc đầu, “Được rồi, hai người các ngươi, đừng ở trước mặt ta mà dỗ ngon dỗ ngọt, đợi tới khi vào phòng ngươi rồi hãy ngọt ngào.”
Gương mặt Giải Ý hơi hơi nóng lên, lập tức ngồi xuống sofa, quan tâm hỏi: “Đại ca ăn chưa?”
“Ăn rồi, tay nghề lão tứ thật rất tốt.” Trần Trí Phàm vui vẻ, “Đầu bếp nhà chúng ta so ra kém y.”
“Đương nhiên, món ăn y làm rất ngon, ước mơ là qua Bắc Âu mở nhà hàng mà.” Giải Ý nhìn thoáng qua Dung Tịch, “Kỳ thực ta cũng rất muốn cùng y đi xem Bắc cực quang.”
“Mở nhà hàng cũng được, Bắc cực quang cũng có thể đi xem.” Dáng cười Trần Trí Phàm mỉm cười hiền hòa nói, “Lão tam cùng Tiểu U, Phong ca đều có không ít bằng hữu tại Âu Châu, các ngươi chơi một chút, nghỉ ngơi vài ngày, khẳng định không thành vấn đề.”
Giải Ý cùng Dung Tịch nhìn nhau một chút, rồi cùng cười. Trần Trí Phàm khoát khoát tay với bọn họ, “Các ngươi nhanh nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đi gặp gia trưởng rồi đó.”
Giải Ý cũng không khách sáo nữa, cười: “Đại ca tùy ý a, cứ coi như nơi này như nhà mình, bọn ta nghỉ ngơi trước vậy.”
“Đại ca cũng đừng ngủ muộn quá, nghỉ ngơi sớm một chút.” Dung Tịch nói, cùng Giải Ý vào phòng ngủ.
Vừa đóng cửa rồi nhẹ nhàng khóa lại, Dung Tịch kéo Giải Ý lại mà ôm vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Cha mẹ nói sao?”
Giải Ý mỉm cười nhìn y, “Đừng căng thẳng thế chứ?”
Dung Tịch bất đắc dĩ thở dài, “Tới cũng đã tới rồi, dù sao tới cũng một đao, lui cũng một đao, cứ như thế, căng thẳng, khẩn trương cũng vậy thôi.”
“Đừng nói như nhà cha mẹ ta là long đàm hổ huyệt thế.” Giải Ý lôi y ngồi xuống sofa, nhìn ngọn đèn đường sang sáng, vui vẻ nói, “Ba mẹ cũng không hỏi nhiều, đều biểu thị mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ta thích là được rồi. Ta đương nhiên chủ động nói cho bọn họ tình huống của ngươi, bất quá, che giấu một phần chuyện kinh doanh của Trần gia, chỉ nói hai ca ca ngươi chủ yếu làm trong ngành bất động sản, mậu dịch cùng giải trí, mặt khác, ngươi cùng ca ca ngươi là cùng cha khác mẹ, mà phụ mẫu ngươi đã qua đời, việc này ta nói theo thực tế, Cha mẹ ta rất thoả mãn đối với ngươi, chuyện tuổi tác chênh lệch một chút cũng không có gì, bọn họ cho rằng đối với người đã chín chắn, mấy chuyện này chỉ là tiểu tiết, chỉ cần chúng ta có tình cảm, tất cả đều không là vấn đề.”
Dung Tịch hài lòng ôm lấy hắn, “Ta biết ngươi có phụ mẫu tốt nhất trên thế giới, chỉ cần con mình thích, chắc chắn không có yêu cầu gì. Bất quá, ngày mai ta sẽ nói cho bọn họ, ta yêu ngươi vô cùng, để cho bọn họ yên tâm, tình cảm của chúng ta là suốt đời cũng không thay đổi.”
“Ừ.” Giải Ý cười hôn hôn y.
Hai người đã sớm tâm ý tương thông, căn bản không cần nhiều ngôn ngữ nói rõ, cân nhắc đến ngày mai muốn đi gặp gia trưởng, Dung Tịch không dám để Giải Ý phải mệt mỏi, đêm nay liền không có phóng túng, chỉ ôm hắn cùng nhau thưởng thức cảnh đêm Thượng Hải, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm một chút về dự định tương lai, trong lòng liền cảm thấy rất dễ chịu.
Ngày thứ hai, bọn họ dậy rất sớm, cơm nước xong ngồi uống chén trà, rồi ra cửa. Giải Ý sớm gọi điện thoại cho phụ mẫu, sau đó lái xe mang theo Dung Tịch cùng Trần Trí Phàm về nhà cha mẹ.
Giải Diễn cùng Lô Vân đều là lão nhân tao nhã, đối với hai huynh đệ Trần gia nhiệt tình hoan nghênh. Giải Tư cùng Alice còn tới sớm hơn bọn Giải Ý, lúc này bưng nước châm trà, vô cùng chu đáo.
Dung Tịch cùng Trần Trí Phàm đưa lên lễ vật đã chuẩn bị tỉ mỉ, khiến nhị lão nhà Giải Ý rất cao hứng. Trần Trí Phàm khí độ ung dung, trầm ổn bình tĩnh. Dung Tịch tuy rằng tuổi trẻ, nhìn cũng rất thành thục ổn trọng, mọi người Giải gia rất tán thưởng.
Mọi người ngồi xuống hàn huyên một hồi, khách sáo vài câu, Trần Trí Phàm lúc này mới lúc này mới đi vào chính đề, “Bá phụ, bá mẫu, Tiểu Dung cùng Tiểu Ý tình đầu ý hợp, dự định kết hôn. Tiểu Dung cùng ta là cùng cha khác mẹ, phụ thân chúng ta đã qua đời, mẫu thân y cũng mất đột ngột, ta là đại ca y, bởi vậy lần này đến đây, là thay y cầu hôn với gia đình, hy vọng gia đình đồng ý hôn sự của bọn họ.”
Trần Trí Phàm quang minh chính đại, một chút cũng không giấu diếm bản thân cùng Dung Tịch là huynh đệ cùng cha khác mẹ, hơn nữa thái độ thành khẩn, rất có trách nhiệm, nhất thời khiến hai vị lão nhân Giải gia rất thiện cảm. Giải Diễn cười cười gật đầu, “Tốt, việc này chúng ta đồng ý.”
Lô Vân lấy ra một cái hộp tinh mỹ đưa cho Dung Tịch, hiền lành mà nói: “Đây là lễ vật kết hôn, là chúng ta tặng cho ngươi cùng Tiểu Ý.”
Dung Tịch hai tay nhận lấy, bên trong là hai chiếc đồng hồ giống nhau như đúc, mặt trong dây đồng hồ khắc bốn chữ “Thiên trường địa cửu”, Dung Tịch cùng Giải Ý liếc nhau, vui mừng mà nói: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”
Giải Diễn cùng Lô Vân đều cảm thấy rất thư thái, cao hứng gật đầu.
Dung Tịch đậy hộp lại, giao cho Giải Ý, sau đó đứng dậy nói: “Ba, mẹ, hôm nay để ta làm cơm là được rồi.”
“Như vậy sao được?” Nhị lão Giải gia đều ngăn cản y.
Giải Ý cười tủm tỉm: “Các ngươi cứ để y làm, đây là sở thích của y.”
Trần Trí Phàm cũng trợ giúp, “Đúng vậy, cũng nên để y biểu hiện một chút, hiếu kính nhị lão.”
Giải Diễn cùng Lô Vân đều là người phóng khoáng, vừa nghe họ nói thế, cũng không ngăn cản nữa.
Giải Ý sợ Trần Trí Phàm một người đối mặt người nhà mình không được tự nhiên, nên không vào bếp với Dung Tịch mà là tiếp tục ngồi ở phòng khách nói chuyện với phụ mẫu.
Giải Tư nghĩ lần đầu tiên để khách nhân xuống bếp không hay, liền cùng Alice chạy đi hỗ trợ. Dung Tịch ngại bọn họ vướng chân vướng tay, liền hảo ngôn hảo ngữ khuyên họ đi ra.
Giải Ý bình chân như vại, phảng phất như đó là điều đương nhiên. Giải Tư ngồi vào chỗ bên người hắn, cười hỏi: “Ca, ngươi luôn luôn ngồi làm đại gia như thế sao?”
“Đại gia thì không đến, chờ ăn thì thường xuyên.” Giải Ý yên tâm thoải mái nói, “Ta không có tài nghệ như y, y chê ta tiến nhà bếp vướng chân, cho nên ta cũng sẽ không vào.”
Giải Diễn cùng Lô Vân thấy
nhi tử = con trai mình sống cùng Dung Tịch hạnh phúc như thế, tự nhiên rất vui vẻ, nhưng vẫn nói với Trần Trí Phàm: “Tiểu Ý nhà chúng ta làm công việc nhà không được tốt lắm, để ngươi chê cười rồi.”
Trần Trí Phàm cũng vui vẻ trả lời: “Ta còn kém hơn Tiểu Ý. Trù nghệ Tiểu Dung là giỏi nhất nhà chúng ta, chúng ta đều rất thích ăn đồ y làm. Y thích làm, Tiểu Ý thích ăn, như vậy là tốt nhất.”
“Thế cũng đúng.” Nhị lão Giải gia cùng nhau gật đầu.
Trần Trí Phàm suy nghĩ một chút, nghĩ chuyện hôn lễ hay là muốn cần hỏi ý họ, nhân tiện nói: “Bá phụ, bá mẫu, ta nghĩ hôn lễ Tiểu Ý cùng Tiểu Dung làm ở nước ngoài vậy. Chúng ta thì không sao, làm ở trong nước cũng được, chỉ sợ người khác thành kiến với bọn họ, nếu như xảy ra chuyện gì không thoải mái, thế thì hôn lễ không hoàn mỹ. Bá phụ, bá mẫu thấy sao ạ?”
“Được, các ngươi quyết định là được rồi.” Giải Diễn rất thống khoái gật đầu.
Lô Vân cũng cao hứng: “Ngươi vì bọn họ cân nhắc rất chu đáo, chúng ta không ý kiến.”
Alice hăng hái, “Bằng không đi Singapore đi, dù sao nhà ta có nhiều khách sạn, tiếp đãi khách gì gì đó đều dễ sắp xếp.”
Giải Ý cùng Trần Trí Phàm nhìn nhau một chút, suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: “Ý tốt của Alice chúng ta xin nhận, bất quá, việc này chúng ta cần bàn bạc một chút, hiện tại chưa định được.”
“Đúng đúng, không vội.” Giải Diễn cùng Lô Vân đều thương con trai lớn, không muốn hắn khó xử, lập tức ở một bên đệm thêm, “Ý Alice chỉ là nói các ngươi có thể cân nhắc đi Singapore, đương nhiên, cuối cùng các ngươi lựa chọn ở đây cũng được, chúng ta khẳng định tham gia.”
“Được.” Giải Ý hài lòng gật đầu.
Cười cười nói nói một chút, đã tới giờ trưa, Dung Tịch mở cửa nhà bếp, nói với bọn họ, “Món ăn đã xong rồi.”
Theo lời nói của y, một mùi thơm ngào ngạt từ trong nhà bếp ùa ra, tràn ngập khắp phòng, khiến mọi người đều thấy đói.
Giải Tư cùng Alice lập tức đi hỗ trợ bưng thức ăn ra, Giải Diễn khách khí cùng Trần Trí Phàm đi đến bàn ăn, Giải Ý đi theo phía sau bọn họ.
Lô Vân vỗ nhẹ nhẹ tay con mình, trong lòng trăm mối ngổn ngang, “Tiểu Ý, thế này thì ta và ba ngươi an tâm rồi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
- Chương 47