Editor: Kaori KawaBeta: Mai KariVừa vào cửa nhà, Dung Tịch phát hiện tất cả mọi thứ trong phòng vẫn y như cũ, ngay cả dép của mình cũng đều đặt tại tủ giầy như cũ, phảng phất y vẫn đều ở chỗ này, chưa hề đi bao giờ. Y tuyệt không bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Nhìn Giải Ý khóa cửa chính, y thành thạo mở tủ giầy, đem dép mình cùng hắn lấy ra, thay.
“Hôm nay ngươi không ăn gì, ta làm cho ngươi vài món nhé.” Y rất tự nhiên mà nói, rồi đi về phía nhà bếp.
Y thành thạo mở tủ bát, mở tủ lạnh, đem các đồ làm bếp, bộ đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn nhất nhất lấy ra, suy xét một chút, liền rửa qua một lần, sau đó bật bếp.
Giải Ý nhìn thân ảnh y bận rộn, trước mắt dần dần nhòe đi.
Người này thật sự là Dung Tịch, y thật sự đã trở về.
“Ngươi đừng đứng ở chỗ này, coi chừng bị ám mùi đồ ăn.” Dung Tịch rất tự nhiên nói, quay đầu nhìn về phía hắn, bỗng nhiên phát hiện trên mắt hắn vương đầy lệ, không khỏi sửng sốt, lập tức buông nồi sạn, đi lại ôm lấy hắn, ôn nhu nói, “Tiểu Ý, đừng khóc.”
Giải Ý đem gương mặt vùi vào đầu vai y, cúi đầu thì thào: “Ta quả thực không tin đây là thật sự, tựa như nằm mơ vậy.”
“Không phải mơ đâu.” Dung Tịch khẳng định, “Ta sẽ luôn ở cùng ngươi, không bao giờ rời ra ngươi nữa.”
Một lát sau, Giải Ý bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên cười nói: “Ta chỉ là có chút không quen, ngươi so với ta còn nhỏ hơn, ta không biết nên xưng hô ngươi thế nào đây, gọi Dung ca thì quá kỳ quái, lẽ nào gọi ngươi Tiểu Dung?”
“Ngươi nếu như gọi Tiểu Dung, ta cũng sẽ nghĩ rất kỳ quái.” Dung Tịch cười ha ha, “Bất quá ngươi nếu như vẫn gọi ta Dung ca, người ta hơn phân nửa sẽ hoài nghi ta là xã hội đen.”
Giải Ý cũng cười ra tiếng, Dung Tịch xoay người trở lại tiếp tục nấu ăn, Giải Ý đứng ở bên cạnh y mà xem, cảm khái nói: ” Thật nhớ tài nghệ của ngươi.”
“Bây giờ mỗi ngày ta đều có thể làm cho ngươi ăn.” Dung Tịch ôn nhu nhìn hắn, “Ngươi xem chúng ta có nên mở nhà hàng không?”
“Được a.” Giải Ý cười khẽ, “Đi Bắc Âu mở nhà hàng vẫn là mơ ước của ngươi, hiện tại có thể làm rồi.”
Dung Tịch thở dài, “Chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
“Làm sao vậy?” Giải Ý vô cùng kinh ngạc.
“Trần Ức Dung này là con riêng của cha hắn, phía trên hắn còn có hai người ca ca cùng một tỷ tỷ, đều là vợ chính sinh. Ta tuy rằng chỉ thấy qua lão tam thế nhưng chỉ bằng cảm giác người này cho ta, ta hình dung ra nhà bọn họ tuyệt không đơn giản.” Dung Tịch thu liễm nét cười, nhẹ giọng nói, “Ngày mai ngươi gọi điện thoại cho Lộ Phi, nhờ y tra tra một chút nội tình nhà này cùng với tư liệu Trần Ức Dung, nói y nhớ, đừng kinh động bọn họ.”
“Làm gì cần ngày mai, ta gọi điện thoại cho y ngay bây giờ.” Giải Ý vừa nghe Dung Tịch có khả năng rơi vào hoàn cảnh phức tạp khó lường, nhất thời nóng nảy, lập tức đi ra phòng khách, cầm lấy điện thoại gọi tới Bắc Kinh cho Lộ Phi.
Hắn nói hắn có một bằng hữu, muốn Lộ Phi hỗ trợ điều tra một chút tình huống nhà này. Từ khi Dung Tịch qua đời, Lộ Phi đối với hắn hữu cầu tất ứng, căn bản không có nửa điểm do dự.
Chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, Dung Tịch đã làm xong các món, bưng ra bàn cơm, cùng hắn ăn cơm. Giải Ý thật lâu không ăn ngon miệng, cảm giác bữa cơm này ăn đặc biệt ngon miệng. Dung Tịch mở một chai vang đỏ, cùng hắn nhâm nhi hai ly, sau đó cũng rất tiết chế không uống nữa. Trạng huống thân thể hai người đều không tốt lắm, uống chút rượu đã có cảm giác say, lâng lâng rất dễ chịu.
Cơm nước xong, Dung Tịch thu dọn nhà bếp sạch sẽ, cùng Giải Ý dạo qua một vòng thư phòng cùng phòng vẽ tranh. Dung Tịch đối với từng chi tiết đều thưởng thức không ngớt, sau đó nói: “Tất cả chưa từng đổi, cảm giác như là những biến cố vừa qua đều chưa từng phát sinh vậy.”
“Đúng vậy.” Giải Ý mỉm cười, “Chỉ là ngươi trở nên trẻ tuổi hơn, khiến ta có chút không quen.”
“Không chỉ có ngươi, ta cũng không quen nữa.” Dung Tịch có chút bất đắc dĩ, “Chủ yếu là vấn đề thân phận, Trần Ức Dung này hẳn là người rất phổ thông, giống người bình thường, đối với xã hội đen khẳng định rất sợ hãi. Mà đối với quan chức hơn phân nửa cũng là tương đối nghe lời, muốn ta làm người nhát gan, sợ phiền phức, khúm núm, ta thật không thích ứng.”
“Vậy cũng đúng.” Giải Ý cùng y ngồi ở hoa viên trên sân thượng, một bên uống trà một bên ngắm cảnh đêm. Nghĩ tới hình dạng Dung Tịch khúm núm với người khác, hắn nhịn không được buồn cười, “Ngươi oai phong một cõi quen rồi, thế nào có thể chuyển hóa thành một người bình thường được chứ? Nếu cứ phải giả như thế cả đời, thế thực khó khăn.”
“Khẳng định không thể giả vậy cả đời được, ta một ngày một đêm giả thế thôi cũng đã khó rồi.” Dung Tịch có chút bất đắc dĩ, “Cho nên ta mới muốn cho Lộ Phi nhanh chóng điều tra rõ nội tình bọn họ, nhìn nhìn xem có cơ hội gì lợi dụng được không.”
“Ừ.” Giải Ý gật đầu, “Sau này, vô luận ngươi làm cái gì, mặc kệ ngươi đi đâu, ta đều phải theo.”
“Tốt.” Dung Tịch cười khẽ, “Dù sao hai người chúng ta đều là văn nhân, thật muốn làm chuyện gì, cần tìm chuyên gia, thí dụ như bộ đội đặc chủng xuất ngũ hay các loại kiểu thế, cho nên, xét đến cùng, chính là cần kiếm tiền.”
“Đó không thành vấn đề a, ta còn có chút tiền, ngươi có thể cầm làm việc.” Giải Ý lập tức nói, “Mấy ngàn vẫn có, đủ không? Nếu như chưa đủ, ta còn có thể tìm bằng hữu mượn.”
“Đủ rồi.” Dung Tịch nhẹ nhàng cầm tay hắn, ôn nhu cười nói, “Ngươi đừng vội, ta biết mấy hạng mục tốt, đầu tư ít, hiệu quả nhanh, lợi nhuận lớn. Chờ Lộ Phi đem tư liệu lại đây, ta còn muốn lên kế hoạch, hôm nay đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.”
“Tốt.” Giải Ý giơ hai tay, chậm rãi mơn trớn mặt y, mỉm cười, “Ngươi có cảm giác không?”
“Đương nhiên là có. Ta đi vào thân thể này vài ngày rồi, cảm giác cái gì đều rất rõ ràng.” Dung Tịch cúi đầu nói, kéo hắn vào người, hôn lên môi hắn.
Giải Ý nhắm mắt lại, cảm thụ được cái hôn nhiệt liệt như trước. Tuy rằng thân thể đã không phải thân thể như cũ, nhưng khí tức đặc biệt thuộc về Dung Tịch vẫn tràn ngập như trước. Hắn vươn tay ôm chặt lấy Dung Tịch, như si như túy mà sa vào nụ hôn kịch liệt triền miên.
Một lúc lâu, bọn họ mới dừng lại. Ngực hai người đều gấp mà phập phồng, ngay cả hô hấp đều khó khăn.
Dung Tịch thở dài, “Thân thể này bị thương mới khỏi, lòng có dư mà lực bất túc, thật là………. Ta thật muốn ôm ngươi ngay bây giờ.”
Giải Ý chỉ cảm thấy choáng váng đầu vô cùng, tựa vào người y cười nói: “Quên đi, nên dưỡng thương trước rồi hãy phóng túng, dù sao chúng ta cũng có thời gian mà.”
“Đúng.” Dung Tịch kéo hắn đứng lên, mang hắn vào phòng tắm, dưới làn nước ấm áp hôn môi, ôn nhu triền miên.
Đến cuối cùng, Hai người đều có chút suy yếu, đành tựa vào tường, nhìn nhau nhịn không được cười ra tiếng. Bọn họ tắt nước, lấy khăn lau khô thân thể, nằm lên giường.
Dung Tịch thả lỏng người, cầm tay hắn, thật dài mà thở hắt ra, nhẹ giọng: “Hiện tại ta mới cảm thấy, mình đúng là đã sống lại rồi.”
Giải Ý trở tay nắm chặt tay y, hài lòng cười nói: “Ta cũng vậy, rốt cục biết ngươi thật sự đã trở về.”