Editor: Kaori KawaBeta: Mai KariDung Tịch chỉnh đốn lại tâm tình, đi ra ngoài mua điện thoại di động mới cùng một bản photo giấy chứng minh nhân dân Thần Châu lưu hành dù không chắc cần thiết, y do dự mà không biết có nên gọi điện cho Giải Ý
hay không.
Cái gọi là cận hương tình khϊếp (1), khi y tỉnh lại, khẩn cấp bay tới Thượng Hải, một ngày trôi qua nhưng vẫn không dám gặp lại người kia. Y không biết nên lấy lý do gì mà tiếp cận hắn, không biết nên làm thế nào nói ra chân tướng sự thật. Không muốn hắn chấn kinh, không muốn hắn sợ hãi, càng không muốn hắn khổ sở.
Mua điện thoại di động xong, mua sim, cài vào máy, y trở lại khách sạn, sau đó liền nhốt mình tại trong phòng trầm tư suy nghĩ. Đến tận lúc tối, y cảm thấy đói, y nghĩ ‘muốn vượt qua một đêm dài dằn dặt như thế này, không ăn cơm thì sao chịu nổi’, vì vậy mới miễn cưỡng đi xuống nhà hàng, dự định tùy tiện ăn một chút gì đó rồi về.
Lầu hai một bên là nhà hàng kiểu Âu, một bên là nhà hàng kiểu Trung, y đang cân nhắc đi bên nào thì bỗng nhiên thân thể chấn động, đứng ngay ra ở đó không thể nhúc nhích.
Trong đại đường sáng sủa, Giải Tư túm lấy Giải Ý, dường như muốn kéo hắn tha lên lầu.
Dung Tịch cảm thấy không thể chịu nổi, ai cũng không có quyền ép buộc Giải Ý cả, dù đó là thân đệ đệ của hắn cũng không được. Y không tự chủ được mà bước nhanh xuống lầu, đi đến phía bọn họ.
Đợi đến khi tới gần, liền nghe được thấp giọng trầm thấp bất đắc dĩ của Giải Ý: “Được rồi, ngươi buông tay ra, ta sẽ tự đi mà. Ta đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ còn trốn sao?”
“Ai biết được?” Giải Tư vẫn không chịu buông tay, căm giận nói, “Mỗi ngày ngươi đều ngây ngẩn ở nhà, không chịu ăn, ngươi xem ngươi đã gầy thành bộ dáng gì đây? Nếu như ta không đi thăm ngươi, ngươi có phải dự định chết đói ở nhà không hả? Ta mặc kệ, ba mẹ kêu ta ta xem chừng ngươi, ta nhất định phải xem chừng. Đi a, A Luân nói hôm nay nhà hàng đổi đầu bếp, bảo chúng ta nếm thử giùm đó.”
Cậu nói với giọng dược dược dục thí, dáng dấp thèm nhỏ dãi, Giải Ý buồn bã không vui rốt cục cũng có chút ý cười. Hắn lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là để em trai kéo lên lầu, vào nhà hàng kiểu Trung.
Nhìn gần, y có thể thấy rõ sắc mặt Giải Ý tái nhợt, dáng người ốm nhiều, tâm Dung Tịch như bị chém mạnh một dao, đau tới mức không thể chịu nổi. Y cũng không giữ được bình tĩnh, như bị trúng ma chú, xoay người theo sau hai người bọn họ vào nhà hàng.
Giải Ý cùng Giải Tư ngồi ở gần cửa sổ, Dung Tịch bởi vì đi một người cũng bị đưa đến gần đó ngồi. Y vô tâm gọi món ăn, chỉ tùy tiện gọi ba món một canh mà nhân viên nhà hàng đề cử, sau đó cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng liếc xem Giải Ý. Giải Tư nhìn thực đơn, hăng hái bừng bừng gọi món. Giải Ý nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhãn thần trống rỗng mênh mang, thỉnh thoảng cười một cái với mấy câu hỏi kiên nhẫn của Giải Tư, ý bảo cậu gọi món gì cũng được.
Dung Tịch trong lòng ngổn ngang mà nhìn Giải Ý ngồi ăn, thương tiếc khi thấy hắn ăn rất ít rồi không động đũa nữa.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, y không thể chờ đợi thêm nữa. Nhìn người cách đó không xa, y rốt cục quyết tâm, lấy điện thoại di động gọi Giải Ý, thế nhưng hắn lại tắt máy, hiển nhiên không nhận được điện thoại Dung Tịch gọi. Suy nghĩ một chút, y ngoắc ngoắc gọi nhân viên phục vụ, mượn cô gái tờ giấy cùng cây bút, viết: “Giải tiên sinh, ta là bằng hữu Dung Tịch, có thể mời ngài lại đây ngồi không?”
Nhân viên phục vụ đem tờ giấy đưa cho Giải Ý, sau đó chỉ chỉ cho hắnvị trí của Dung Tịch. Giải Ý nhìn bút tích trên tờ giấy, bỗng nhiên chấn động, sau đó liền đối với thấp giọng nói với Giải Tư: “Bên kia có một bằng hữu, ta qua bắt chuyện một chút.”
Giải Tư quay đầu lại nhìn một chút, thấy Dung Tịch chỉ có một người, cũng không giống nhân vật nguy hiểm gì, liền đồng ý.
Giải Ý ngồi vào ghế đối diện Dung Tịch, rất chú ý mà nhìn hai mắt y, sau đó nhẹ nhàng mà nói: “Chữ của ngài cùng Dung ca giống nhau như đúc.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta là bằng hữu.” Dung Tịch ôn nhu nhìn, “Giải tiên sinh, ta gọi Trần Ức Dung.”
“Ức Dung?” Giải Ý ngây người một chút, cay đắng cười cười, nhưng không hé răng.
Thanh âm Dung Tịch càng thấp, “Giải tiên sinh, nếu như Dung ca có thể trở về, nhưng biến thành hình dạng khác, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Nếu như thật có thể trở về, vô luận y biến thành bộ dáng gì đi nữa, tâm ta đối với y cũng không cải biến.” Giải Ý không chút nghĩ ngợi, trả lời như đinh đóng cột.
Dung Tịch nhìn hắn, trong mắt hiện vẻ vui sướиɠ mơ hồ, rất nhẹ rất nhẹ mà nói: “Tiểu Ý, ta đã trở về.”
Giải Ý cả kinh đứng dậy, nhìn y kinh ngạc. Giải Tư phát hiện thấy có gì không đúng, lập tức đi tới đỡ lấy hắn, cảnh giác nhìn về phía Dung Tịch, thân thiết hỏi: “Ca, làm sao vậy? Y quấy rầy ngươi à?”
“Không, không có.” Giải Ý theo bản năng lắc đầu, con mắt nhưng vẫn chăm chú vào nhìn người trước mặt.
Dung Tịch thật sâu thật sâu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Lúc còn sống Dung ca đã từng nói qua, y đã từng nghĩ đến tương lai bản thân, thế nhưng vô luận nghĩ như thế nào, cũng chỉ thấy bản thân sẽ một mình tịch mịch mà sống, cô độc mà chết. Không nghĩ tới, tại thời khắc cuối cùng trong sinh mạng y, lại có thể cùng người y yêu nhất cùng một chỗ. Y rất vui sướиɠ. Tiểu Ý, nếu như ngươi không tới, y cũng sẽ đi tham gia lễ khởi công này. May là ngươi đã đến, cũng may là ngươi không có việc gì. Y thật sự, không có gì tiếc nuối.”
Đây là những lời Dung Tịch nói trong thời khắc cuối cùng của sinh mạng, thế giới này không có người thứ 3 biết. Giải Ý run nhè nhẹ, vành mắt dần dần đỏ.
Dung Tịch tiếp tục ôn nhu nói: “Y muốn ta nói cho ngươi, vô luận y thế nào, ngươi cũng đều phải sống cho tốt, sống một cuộc sống hạnh phúc. Lòng của ngươi quá nặng, mọi việc đều đặt ở trong lòng mình, không chịu mở rộng với người khác. Sau này nếu có người tốt xuất hiện, thương ngươi lại yêu ngươi, đừng ngại mà thử tiếp thu. Tình cảm các ngươi như vậy là cấm kỵ xã hội, có thể gặp được người hợp ý, thật sự là rất không dễ dàng, y là người rất may mắn. Hối hận duy nhất của y, chính là không nên chờ đến ba năm mới biểu lộ với ngươi, không nên xa ngươi những một năm. Như vậy, hạnh phúc các ngươi còn có thể nhiều thêm một chút. Ngẫm nghĩ lại, y thực sự là người ích kỷ.”
“Không, y không phải.” Nước mắt Giải Ý tràn mi, nhẹ nhàng mà kêu lên, “Dung ca.”
Giải Tư càng thêm tức giận, trừng trừng nhìn Dung Tịch, “Ngươi rốt cuộc là ai? Làm gì lại tới trêu chọc ca ta? Dung ca đã đi, khó khăn lắm hắn mới hồi phục được một chút, ngươi lại tới nhắc những chuyện này làm gì?”
Giải Ý vội vã khuyên cậu, “Tiểu Tư, y là bằng hữu Dung ca, đặc biệt lại đây thăm ta. Ngươi đừng nóng, ta không sao. Ta rất cao hứng, không phải thương tâm. Ngươi qua bên kia đi, để ta cùng y nói chuyện một chút.”
Giải Tư quả thực không hiểu ra sao, nhưng Giải Ý nói mình cao hứng, cậu cũng không lo lắng như vậy nữa. Cậu nhìn nhìn ca ca, nhìn nhìn lại người đối diện, không thể làm gì khác hơn là lui về một bên.
“Ăn một chút gì đi, được không?” Dung Tịch gọi nhân viên phục vụ đem thêm một bộ chén đũa nữa, ôn nhu nói với hắn, “Ngươi gầy thành như vậy, ta rất đau lòng đó.”
Nhìn thần tình quen thuộc trên gương mặt người xa lạ, nghe thanh âm trong trẻo hơn so với trước đây những vẫn là những lời nói ôn nhu như trước, Giải Ý bỗng nhiên muốn cảm ơn thần minh mà y chưa từng tin qua bao giờ. Hắn dịu ngoan gật đầu, cầm lấy chiếc đũa.
Giải Tư vừa nhìn, không khỏi đại hỉ, cũng không quản bọn họ có hoan nghênh mình hay không, lập tức gọi nhân viên phục vụ đem cả bàn dời qua chỗ đó, ngồi vào bên cạnh ca ca, dáng cười nói với Dung Tịch: “Tiên sinh, cảm ơn ngươi.”
“Không cần khách khí.” Dung Tịch nhìn thanh niên sinh khí bừng bừng mỉm cười, “Tiểu Ý là bằng hữu Dung ca, cũng là bằng hữu của ta, trước đây chúng ta không có cơ hội gặp mặt, hiện tại Dung ca mất, ta nên tới chiếu cố hắn.”
Giải Tư ngẩn ra, không rõ những lời y nói mang ý bình thường hay lại có một tầng thâm ý khác, không khỏi nhìn về phía ca ca. Giải Ý uống xong một chén canh, thoải mái mà cười nói với cậu: “Tay nghề đầu bếp không sai.” Giải Tư ngẩn người, liền không dự định hỏi gì nữa. Cậu múc một chén canh, vùi đầu vào uống.
Lúc này Giải Ý mới hỏi Dung Tịch, “Ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
“Ngay khách sạn này.” Dung Tịch mỉm cười, “Hôm nay ta mới đến, vốn định mai mới đến nhà thăm hỏi, không nghĩ tới khéo như vậy, buổi tối thì gặp được ngươi, thực sự là duyên phận.”
“Đúng vậy, thực sự là duyên phận.” Giải Ý ý vị thâm trường gật đầu, “Vậy chúng ta cơm nước xong thì đến nhà ta dùng trà đi.”
“Tốt.” Dung Tịch đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Giải Tư lại sốt ruột, “Ca, thế có chút không thích hợp?”
“Có cái gì không thích hợp chứ?” Giải Ý vươn tay đặt lên vai cậu, ôn hòa cười nói, “Tiểu Tư, ngươi không cần lo lắng cho ta nữa, ta sẽ tốt thôi mà.”
Giải Tư ngơ ngác nhìn hắn. Từ khi Dung Tịch qua đời, hắn chưa từng có cười qua như vậy. Giờ khắc này, cậu quyết định không phản đối nữa bất luận quyết định gì của ca ca nữa, chỉ cần hắn hài lòng, muốn thế nào cũng được. Giải Ý liền đứng dậy, nói với Dung Tịch: “Chúng ta đi thôi.”
Dung Tịch lễ phép hạ thấp người chào Giải Tư, cùng Giải Ý rời đi.
Giải Tư ngồi một hồi, lúc này mới lúc này mới thở dài, quay đầu gọi nhân viên phục vụ, “Chỗ này tính tiền.”
________________
(1) cận hương tình khϊếp: gần quê càng kinh khϊếp. Dung ca ở xa thì nhớ, nhưng ở gần lại sinh ra lo lắng, sợ hãi.