Đường Quát Hoàng hậu nghe vậy liền sững sờ. Ba thứ mà Ngọc Tương bắt bà lấy ra thề, đều là những thứ bà xem trọng nhất trong cuộc đời. Tính mạng của con trai, tình nghĩa phu thê nhiều năm với Lang chủ dĩ nhiên không cần nói. Mà thân làm nữ tử tộc Đường Quát gả vào hoàng thất, duy trì vinh quang đời đời của gia tộc là chức trách quan trọng nhất kiếp này của bà.
Tộc Đường Quát vinh hiển là nhờ vào công lao của Chiêu Túc Hoàng hậu Đường Quát Đa Bảo Chân của Cảnh Tổ. Đa Bảo Chân thông minh hơn người, tính cách rộng rãi hào sảng, lại hiểu biết, sau khi gả cho Cảnh Tổ Ô Cổ Nãi năm 15 tuổi, bà đã cùng ông vào sinh ra tử, xây dựng đại nghiệp. Năm 54 tuổi, Ô Cổ Nãi đổ bệnh qua đời, Đa Bảo Chân liền hỗ trợ người con trai thứ hai là Hặc Lý Bát tiếp tục cai trị bộ lạc, khuếch trương thế lực. Huynh đệ Hắc Lý Bát phàm là dụng binh đều bẩm báo với mẫu thân trước rồi mới hành động. Sau đó Thái Tổ Hoàn Nhan Mân có thể thống nhất Nữ Chân lập nên Kim quốc, cũng là nhờ có tổ mẫu giúp đỡ tổ phụ và phụ thân đặt nền móng vững chắc. Với sự sắp xếp của Đa Bảo Chân, trưởng tử của Hặc Lý Bát là Hoàn Nhan Ô Nhã Thúc, con trai thứ hai Hoàn Nhan Mân và con trai thứ tư Hoàn Nhan Thịnh đều cưới nữ tử tộc Đường Quát làm vợ. Sau đó tộc Đường Quát liền trở thành hậu tộc hiển hách nhất, hoàng tử trong tông thất cưới vợ hay công chúa hạ giá đều muốn ưu tiên lựa chọn người trong tộc Đường Quát trước tiên. Mà nữ tử tộc Đường Quát gả vào hoàng thất cũng đều được vinh hiển nhờ vào xuất thân của mình, không ngừng bảo vệ cho lợi ích gia tộc, tuyệt đối không được phép làm ra bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới một chút vinh quang của gia tộc.
Bởi thế người nghe đều hiểu được tính trọng đại của lời thề này, đổ dồn ánh mắt về phía Đường Quát Hoàng hậu, chăm chú quan sát phản ứng của bà.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Hoàng hậu lên tiếng thề, Hoàn Nhan Thịnh bèn cười lạnh: "Quả nhiên là ngươi."
Đường Quát Hoàng hậu không tiếp tục phủ nhận nữa, ngước mắt nhìn thẳng vào Ngọc Tương, nói: "Triệu Ngọc Tương, ta đã đánh giá thấp ngươi." Dứt lời bèn đứng dậy, chỉnh trang lại y phục đầu tóc, sau đó hơi hếch cằm với Hoàn Nhan Thịnh: "Xin Lang chủ giáng tội."
Hoàn Nhan Thịnh liếc nhìn bà: "Đố phụ thất đức, sao xứng đáng mẫu nghi thiên hạ! Ngươi hãy chuyển tới Ngoại La viện sống một thời gian, hối cải lỗi lầm đi."
Ngoại La viện là nơi ở của phi tần thất sủng. Hoàng hậu hành lễ tiếp chỉ, trước khi rời đi ngoái đầu lại liếc Ngọc Tương một cái, trông thấy Ngọc Tương đứng phía sau Lang chủ, tư thái đoan trang, lặng lẽ nhìn theo bóng bà, đôi mắt như làn thu thủy tĩnh lặng như thường.
Hoàn Nhan Thịnh không chính thức hạ chỉ phế hậu. Phế hậu không phải việc nhỏ, huống chi thế lực mẫu tộc của Đường Quát hậu không thể phớt lờ, lại có mấy vị hoàng tử ra sức bảo vệ Hoàng hậu, bởi thế Hoàn Nhan Thịnh chỉ nói với bên ngoài để Hoàng hậu đóng cửa hối lỗi, song sẽ không cho phép Hoàng hậu quản lý hậu cung nữa, lại giao cho Ngọc Tương tiếp quản quá nửa. Ngọc Tương quyền khuynh hậu cung, khiến triều thần kinh ngạc bất mãn, tới tấp can gián Hoàn Nhan Thịnh. Thế nhưng Hoàn Nhan Thịnh thấy Ngọc Tương hành sự ổn trọng cẩn thận, không hề kiêu căng hống hách, cũng không xem đó là gì, không chút quan tâm tới lời ra tiếng vào.
Khi Thanh Nhi chết yểu, Nhu Phúc cũng có trong cung, buổi tối hôm đó quay về thần sắc kì lạ, đóng chặt cửa không chịu ra ngoài. Ngày hôm sau, Tông Tuyển hay tin cũng không chú ý nhiều, chỉ nghĩ rằng Nhu Phúc yêu quý Thanh Nhi, bởi thế đau buồn quá độ. Không ngờ Nhu Phúc buồn bã nhiều ngày không nguôi, cuối cùng thành bệnh.
Một đêm kia, Thụy Ca hoang mang chạy tới nói với Tông Tuyển: "Tiểu phu nhân toàn thân nóng rực, khóc lóc nói mê."
Tông Tuyển đứng bật dậy chạy tới thăm nàng. Chỉ thấy nàng sốt tới mức khuôn mặt đỏ lựng, hai hàng lệ chảy dài từ đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mấp máy, thì thầm nói những lời không rõ ràng.
Tông Tuyển vuốt v e vầng trán nàng, gọi một tiếng: "Viện Viện."
"Cửu ca..." Nàng lập tức có phản ứng, dường như muốn gắng sức mở mắt ra, song vẫn không được, chỉ đành chậm rãi vươn tay thăm dò phía trước: "Là huynh sao, cửu ca?"
Tông Tuyển nắm lấy tay của nàng, không nói gì.
"Cửu ca, muội gϊếŧ người rồi... Muội gϊếŧ Thanh Nhi rồi... Muội bế nó, bón từng ngụm thuốc cho nó. Thằng bé không ngừng xoay đầu tránh né, còn khóc nữa. Muội tưởng nó không chịu uống do thuốc đắng quá, vẫn tiếp tục bón cho nó, muội không biết trong thuốc có độc... Nó bắt đầu nôn... Ban đầu là thuốc, sau đó là từng ngụm máu... Muội trông thấy máu từ mắt mũi miệng nó trào ra, đỏ, đen... Khuôn mặt thằng bé dần dần tím tái..."
Nàng tiếp tục tái hiện lại nỗi kinh hoàng của mình ngày hôm đó. Tông Tuyển ôm nàng vào lòng, nàng nhất thời quên mất không gian thời gian, ý thức mơ hồ rúc vào lòng người bên cạnh, khóc thút thít: "Cửu ca, muội muốn về nhà... Bao giờ muội mới có thể về nhà?..."
Giữa đêm Xuân lạnh giá, khuôn mặt nóng rực của nàng áp vào lồ ng ngực y, nước mắt chảy ra thấm đẫm vạt áo, biến thành lạnh lẽo. Tông Tuyển ôm nàng bất động, cho tới khi nàng yên tĩnh trở lại, cuối cùng cũng mệt mỏi thϊếp đi. Y rời đi trước khi nàng thức dậy, để nàng tiếp tục mộng mị dai dẳng.
Hai ngày sau, Ngọc Tương để thị nữ của mình là Khúc Vận Nhi tới mời Nhu Phúc vào cung. Nhu Phúc nửa nằm nửa ngồi trên giường, uyển chuyển từ chối. Tông Tuyển nhận ra ánh mắt nàng nhìn người thị nữ kia thấp thoáng chút bất an, giữa lúc liếc mắt quay đầu, giữa đôi mày lại càng hiện lên ám ảnh sâu sắc.
Tông Tuyển liền biết sự kinh hoảng của nàng có lẽ không chỉ bắt nguồn từ việc cho Thanh Nhi uống nhầm thuốc độc. Nghĩ nàng chắc hẳn sẽ không đồng ý nói ra sự thật, y cũng không hỏi. Đợi bệnh tình của nàng khá lên, bèn chuẩn bị xe ngựa rồi bế nàng lên xe.
"Đi đâu vậy?" Nàng ngạc nhiên hỏi.
Y trả lời đơn giản: "Đạp thanh."